Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1700



Chương 1700

Nói xong, anh ta bỏ đi.

Anh nhìn anh ta rời đi, vốn muốn một mình quay về, nhưng với dáng vẻ này anh không thể nào đi ra ngoài được.

Phương án cuối cùng, là gọi cho thư ký hiện tại.

Kể từ sau sự việc lần trước Khương Anh Tùng đã đưa Lâm Thanh Huyền đi du lịch rồi, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.

Anh đợi một chút, không ngờ được Hứa Trúc Linh lại mở cửa bước vào.

Cô ngửi thấy mùi máu, ngay lập tức đỏ mắt, nhưng cô cố gắng không khóc.

Dọc theo đường đi, cô không nói tiếng nào, dìu anh lên xe, sau đó đưa anh đến bệnh viện.

Vết thương bị nứt, mất máu nhiều, cần được truyền nếu và không nguy hiểm đến tính mạng.

Hứa Trúc Linh nghe đến đây liền hoàn toàn yên tâm, có thể tưởng tượng anh cùng Phó Thiết Ảnh hoán đổi thân phận, xuất hiện dưới mi mắt của một con cáo già như Phó Minh Nam, trong phút chốc lại căng thẳng.

Vết thương đã được băng lại lần nữa, anh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô cầm thuốc đi vào, rót một cốc nước trên đầu giường.

“Uống.”

“Anh bị thương ở tay, không thể cử động.”

“Lúc đóng giả Phó Thiết Ảnh, chân tay không phải vẫn còn tốt sao?”

“Bây giờ anh không thể cử động được. Anh thấy đau khi nhấc tay lên.

Em đút thuốc cho anh đi.”

Khóe miệng Cố Thành Trung nâng lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Anh biết Hứa Trúc Linh đang lo lắng cho mình, trong lúc tức giận nên mới nói Vậy.

Còn anh, nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, vô liêm sỉ chút thì có sao?

Hứa Trúc Linh biết rõ anh cố tình làm vậy nhưng vấn mềm lòng.

Cô nhét viên thuốc màu trắng vào miệng anh và cho anh uống nước, nhưng anh luôn uống không yên, nước chảy ra từ khóe miệng, chiếc chăn bông sắp bị anh làm ướt hết rồi.

“Tư thế đút nước của em có vấn đề, đút không vào.”

“Vậy em sẽ đổi một cái thìa?”

“Không cần đâu, dùng miệng đi.”

“…. Hứa Trúc Linh nghe vậy lập tức hiểu ra chủ ý của anh, tư thế của cô sai ở chỗ nào chứ, rõ ràng là anh lại cố tình không uống, đổi biện pháp dày vò cô mà.

“Anh mơ giữa ban ngày à!”

“Đúng vậy, bà xã của anh thật xinh đẹp, anh đương nhiên muốn mơ thấy cô ấy giữa ban ngày rồi.”

“Đều đến lúc nào rồi, anh còn không nghiêm túc sao? Gó thể nghiêm túc chút không, em thật muốn bị anh làm cho sợ chết rồi.”

“Bởi vì em bị anh làm cho sợ hãi, nên anh mới muốn làm cho em thoải mái một chút. Không ngờ em trở lại, nếu em đã đến rồi, anh cũng không ngoài ý muốn. Làm em sợ là anh sai, anh biết em lo cho anh, nhưng em sẽ không ngăn cản anh.”

“Vậy thì anh có biết không, nếu em ích kỷ hơn nữa, không nên thấu tình đạt lý như vậy, dù có bị em ghét bỏ. Nhưng ít nhất, em có thể tránh cho chông em khỏi những rủi ro và có thể yên tâm ở bên cạnh em ? “Hứa Trúc Linh mở to mắt nhìn anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.