Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1706



Chương 1706

Đó là sự thật mài “Anh nghĩ rằng anh có thể lừa được tôi sao? Tôi nói cho anh biết, anh mà còn đối đãi với người ta không tử tế đi, tôi sẽ… tôi sẽ chết quách đi cho rồi, để sau này tránh bị anh chọc điên lên nữa…”

“Im miệng đi, đừng nói bừa lung tung!”

Phó Thiết Ảnh nhăn mặt dữ dội, sau đó trở nên cương quyết, che miệng cô ấy lại.

Cô bị sức mạnh của anh ta làm cho hoảng sợ, cô sững sốt một hồi, ngơ ngác nhìn anh ta.

Hai mắt đối diện nhìn nhau, không khí trở nên nặng nề khó thở.

Anh ta dần thả lỏng tay, lòng bàn tay vân còn giữ trên đôi môi mềm mại của c ©› qà Hai người yên tĩnh một hồi, dường như có một loại ma lực kì lạ.

Anh ta không thể không đến gần, muốn nếm thử hương vị trên môi cô.

Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, thật lưu luyến và mê muội.

Một nụ hôn, thật dài và nhẹ nhàng.

Đôi bàn tay to lớn của anh ấy vòng qua người cô, và ôm chặt cô vào lòng.

Nụ hôn thật sâu mới kết thúc, hai má cô đỏ bừng lên, nóng vô cùng, như thể toàn bộ máu đều đổ dồn lên đầu cô.

Cô lau khoé miệng, đều là nước bọt của cả hai người bọn họ, ánh mắt của họ tìm chỗ trốn nhau nhưng không biết chỗ nào, nên đành nhìn xuống hai bàn chân.

“Chuyện là… Anh còn nhớ em nói gì sao? Hay là để em chết đi, sẽ tốt hơn cho anh…”

Lời cô ấy chưa dứt thì đã bị anh ta ngắt lời.

“Anh nghe rồi, vậy em hứa với anh, đừng nói điều xui xẻo này nữa, anh không thích nghe đâu.”

“Vậy… Vậy được thôi, chúng ta trao đổi điều kiện với nhau.”

KÙ) Một âm thanh ngắn ngủi, phát ra từ khoang mũi vừa dày vừa chắc chắn.

Tuy rằng không khoa trương lộng lẫy, nhưng…lòng cô ấy ấm áp hạnh phúc, vui đến không ngớt.

“Anh… hôm nay, có vẻ ngoan ngoấn lạ thường đấy nhỉ?”

Cô liếc nhìn, ngập ngừng hỏi anh.

“Bởi vì anh đang suy nghĩ về một vấn đề.”

“Vấn đề gì cơ.”

“Nợ của em, anh trả bằng cách nào đây.

“Cái gì cơ?” Cô sững sờ, không hiểu lời nói đó có nghĩa là gì.

“Anh muốn…”

Anh đang định nói một cái gì đó, thì bên ngoài có giọng nói của Phó Minh Nam”

“Thiết Ảnh, bữa tối chuẩn bị xong rồi, ra đây ăn cơm đi.”

Khi Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời này, vốn đã muốn thốt ngay ra miệng, nhưng lại không biết vì sao sự bốc đồng lại khiến khó có thể nói ra.

Hình như, có vẻ rất khó nói…

Bao nhiên can đảm lúc này vì bị gián đoạn mà đều chạy mất tăm mất tích cả rồi. : Anh ta nhìn vào đôi mắt đầy chờ mong của Châu Vũ, nhưng… không thể phát ra bất kì một lời nói nào.

Thật lâu sau đó, anh ta mới mở lời: “Đi xuống ăn cơm thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.