Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1708



Vân là chồng mình trông vừa nhìn và lại dễ mến hơn.

Còn một bên khác thì..

Đồ đáng ghét, đồ xấu xa!

Cố Thành Trung cô ấy lo lắng cho mình, anh sờ đầu cô, nói với giọng cưng chiều, “Đây là địa bàn của anh, anh ấy sẽ không là gì được đâu, em về phòng trước đi, kẻo bị cảm đó.”

“Vậy em đợi anh về rồi ngủ chung đó, đừng có lâu quá.”

“Ừm.”

Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh đang rời đi lên trên lầu rồi bất mãn quay sang nhìn Phó Thiết Ảnh: “Trễ vậy anh tìm tôi để làm gì?”

“Không thoải mái, muốn tìm anh tâm sự”

“Nhưng tôi muốn nghỉ ngơi, hơn nữa vợ tôi đang đợi tôi, con gái không được thức khuya như vậy, thức khuya không tốt cho da. Gần đây cô ấy lại hay bị mất ngủ, anh có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng có lằng nhăng.”

“Cố Thành Trung, ngày thường anh không dùng thái độ này để tiếp đón tôi!”

Phó Thiết Ảnh nhăn mặt, mặt trở nên u ám và khó coi hơn.

“Ngày thường, chỉ có hai người chúng ta, anh như người em trai của tôi vậy, tôi không trách. Nhưng bây giờ là ba người, là ba người đó, vợ tôi to nhất, tôi chỉ và chỉ chọn vợ tôi.”

“Hừ, đồ nô lệ của vợ, không có gì đặc sắc. Tôi thường coi anh như một đối thủ, nhưng đến một đòn anh còn không chịu được, bị phụ nữ kiểm soát như nô lệ vậy…”

“Anh nói xong chưa?” Trước khi đợi anh ta nói xong, Cố Thành Trung đã cố tình ngắt lời: “Anh đến tìm tôi là chỉ để như vậy sao, vậy thì anh có thể rời đi rồi đó. Tôi là người cuồng vợ như vậy đó, tôi cảm thấy tự hào. Người đàn ông cả cuộc đời có vô vàn phụ nữ, sống như thế có ra gì đâu. Cả một đời chung thuỷ với một người phụ nữ, sẽ không vì ngoại hình cô ấy sẽ già đi theo năm tháng, nhan sắc thay đổi mà lòng người đổi thay, đó mới là bản lĩnh.”

Phó Thiết Ảnh nghe thấy những điều này, hai cặp chân mày bắt đầu nhăn lại hình thành từng mảng như ngọn núi.

Người đàn ông cả cuộc đời có vô vàn phụ nữ, sống như thế có ra gì đâu.

Cả một đời chung thuỷ với một người phụ nữ, sẽ không vì ngoại hình cô ấy sẽ già đi theo năm tháng, nhan sắc thay đổi mà lòng người đổi thay, đó mới là bản lĩnh.

“Vậy…không phải là rất nhàm chán sao?” Một người phụ nữ, nhìn từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, không phải vô cùng chán ngắt sao? Làm thế nào có thể yêu được chỉ một người, lại còn trong nhiêu năm như vậy?

“Sẽ không bao giờ nhàm chán, bởi vì mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy, đều sẽ như có một cảm giác mới lạ khiến tôi yêu cô ấy hơn, và mỗi lần đều cảm thấy yêu như vậy, thì làm sao mà có thể nhàm chán được? Hơn nữa, khi anh hỏi câu này với một người đàn ông, anh có bao giờ nghĩ rằng họ cũng gặp vấn đề tương tự vậy không? Có bao giờ Trúc Linh không bao giờ cảm thấy thấy nhàm chán không? Làm thế nào để quyết định một cuộc hôn nhân, chính là khi cho dù là thói quan nhưng vẫn yêu được những thói quen đó, đây mới là tình yêu, anh có hiểu không.”

Phó Thiết Ảnh nghe như vậy xong, không trả lời câu nào, chỉ nhìn chằm chăm vào anh.

Anh ta thực sự không hiểu…

Có lẽ anh ta chỉ có thể hiểu được một chút mà thôi, anh ta hoàn toàn không hiểu hết được.

Cố Thành Trung cũng đã hiểu được suy nghĩ trong lòng anh ta, anh ta chỉ không muốn nảy sinh mối quan hệ với Châu Vũ, không biết gọi nó là gì, vì vậy nên mới đến đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.