Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1715



Chương 1715

“Bởi vì… Anh ta nhìn Hứa Trúc Linh, Hứa Trúc Linh cũng nghi hoặc nhìn anh ta.

Cứ cảm thấy, dường như anh ta đi tolet về thì cảm giác đã không còn như †rước nữa.

Anh ta… anh ta không phải Phó Thiết Ảnh, mà là Cố Thành Trung.

Sau khi xác định, cô khiếp sợ ngồi dậy khỏi sô pha.

Cố Thành Trung vội vàng chạy đến, thấy cô có dáng vẻ này liền biến mình đã bị lộ rồi.

Anh nhếch khóe môi, tiếp tục nói.

“Bởi vì đây là chương trình của vợ tôi, tôi không thể lên đó giành ống kính của cô ấy được. Tất cả những thứ này đều là do cô ấy vất vả đạt được, mọi người không cần phải lo tới cuộc sống của hai vợ chồng chúng tôi, chỉ cần biết vợ tôi đã nỗ lực từng bước để đi tới hôm nay là được rồi.”

“Hôm nay, cô ấy là vai chính của chương trình, cũng là vai chính trong lòng tôi. Tôi muốn làm khán giả trung thành nhất của cô ấy, cũng muốn ngước nhìn nữ thần của mình.”

“Woa…”

Một phen lời nói này đã khiến bên dưới khán đài không ngừng vang lên tiếng thét chói tai.

Hứa Trúc Linh cũng bịt chặt miệng mình, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Nhưng khóe mất cô lại cong lên, đây là vui tới mức rơi lệ.

Về sau người dân chương trình có hỏi cô gì đó cô cũng không biết nữa.

Cô chỉ mơ mơ hồ hồ trà lời, tâm mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía hàng ghế khán giả.

Cô chỉ mong mau chóng kết thúc để có thể cùng anh ở bên nhau.

Cuối cùng buổi phỏng vấn cũng kết thúc, người dẫn chương trình nói ra câu thoại cuối cùng.

“Rất cảm ơn bà Gố đã tham gia buổi phỏng vấn này của chúng tôi…”

Vốn đang định bắt tay Hứa Trúc Linh, không ngờ cô đã không kịp chờ nổi mà chạy về phía hàng ghế khán giả.

Cô gấp tới nỗi không muốn chạy xuống hai bậc thang mà là trực tiếp cởi giày cao gót nhảy xuống từ giữa sân khấu.

Cố Thành Trung đã sớm nhận ra, anh bước nhanh về phía trước, ngay vào lúc cô rơi xuống đã ôm chặt cô vào lòng.

“Anh tới rồi.”

Cô đè nhỏ giọng, ngọt ngào nói bên †ai anh.

Rõ ràng hai người đã ở bên nhau mấy năm rồi, nhưng chẳng chán chút nào.

Y hệt mỗi ngày mở mắt, đều như là vừa yêu lại một người đàn ông khác, không dứt ra được.

Tình yêu này sẽ chỉ càng ngày càng sâu, gần như vĩnh viễn đều sẽ không giảm bớt.

“Ừm, anh tới rồi.”

Giọng nói của anh khàn khàn gợi cảm, trầm thấp vang lên bên tai cô.

Vào khoảnh khắc đó, cô liền cảm thấy trong lòng tràn đầy mãn nguyện.

Cô dùng má áp vào má anh, cảm nhận hàng râu của anh chọc vào mặt mình.

Loại cảm giác này thật tốt.

Thợ ánh sáng, thợ chụp ảnh đều dồn dập nhìn qua.

Trên hàng ghế khán giả có một vòng sáng còn những nơi khác đều chìm trong bóng tối.

Phảng phất như vật vạn trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ thôi vậy.

Những người khác đều rất ăn ý không lên tiếng, để cho vợ chồng bọn họ ấm áp bên nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.