Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1721



Nhân viên càng cười tươi hơn, nói: “Vậy chắc hẳn anh rất yêu vợ mình rồiI Anh nhìn bên này, tiệm chúng tôi vừa đưa ra đồ dưỡng da chiết xuất từ quả lựu, rất hợp để con gái dưỡng da vào mùa đông. Từ mười tám đến hai mươi tư tuổi, là thích hợp nhất.”

“Cầm lấy, tôi muốn thỏi son ở trên quảng cáo.”

“Bên này!”

Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Phó Thiết Ảnh xách theo mấy túi đồ.

Sau khi mua xong, anh cảm thấy có chút thần kì, anh đến cả quần áo, giày dép, cà vạt đồng hồ của mình trước nay còn chưa từng để ý, đều giao cho Nhạc Tư chuẩn bị.

Nhưng vừa nấy anh lại vì đồ mỹ phẩm của phụ nữ, mà hỏi cả nửa ngày.

Loại hành động này, quả thực lấng phí thời gian lãng phí sinh mệnh, nhưng anh vấn làm.

Quả thật là gặp quỷ rồi, anh còn nghi ngờ Hứa Trúc Linh đã bỏ bùa mình.

Anh một mặt oán thâm, một mặt tiếp tục đi.

Nhìn thấy cửa hàng quần áo, nghĩ đến Châu Vũ đã rất lâu rồi không có quần áo mới, không nhịn được mua áo khoác và khăn choàng.

Đi qua tiệm hoa, nghĩ đến Hứa Trúc Linh nói phải tặng một bó hoa, phải có cảm giác trang trọng, lại không nhịn được chọn một bó hoa tường vy màu hồng.

Lúc trước đóng giả làm Dương Việt đi tặng hoa, trong lòng không có cảm giác gì.

Nhưng bây giờ, nhìn bó hoa lại chờ mong biểu cảm của Châu Vũ sau khi nhận hoa.

Cả quãng đường, phát hiện có quá nhiều thứ muốn tặng cô ấy, đến ngay cả anh cũng cảm thấy bất ngờ.

Rõ ràng bước ra khỏi của hàng trước đó, còn đang cảnh cáo bản thân, không được kích động nữa.

Nhưng, thấy ở cửa hàng tiếp theo có một đôi găng tay hình thỏ trắng, lại nghĩ đến mùa đông trời lạnh, cô ấy cần một đôi găng tay, lại không nhịn được đi vào.

Đến cuối cùng, đồ đạc thực sự không thể xách nổi nữa, chỉ có thể gọi điện bảo Nhạc Tư lái xe đến.

Cứ như vậy, Nhạc Tư lái xe ở bên cạnh, còn Phó Thiết Ảnh cả quãng đường hết đi lại dừng.

Đợi đến lúc đến biệt thự, cốp xe đã nhét đầy đồ.

Một con thú đồ chơi cao bằng người, một bó hoa tường vy màu hồng thật tổ, một hòm đồ ăn vặt, còn có quần áo giày dép, trang sức.

Anh trực tiếp bảo người làm mang lên tâng hai.

Động tĩnh quá lớn, kinh động đến cả Phó Minh Nam đang nghỉ ngơi.

Phó Minh Nam nhìn thấy trước cửa phòng chất đầy đồ, nói: “Còn đây là định làm gì?”

“Mua ít đồ cho vị hôn thê của con.”

“Một ít?”

Sau khi Phó Minh Nam nhìn qua bèn nhíu mày thật sâu.

“Bố nuôi ăn trước đi, con đã đặt nhà hàng tây, lát nữa sẽ đưa cô ấy đi ăn.”

“Con trai bố trưởng thành thật rồi, cũng biết thích người ta phải mua đồ cho người ta rồi, rất tốt rất tốt.”

Phó Minh Nam hài lòng cười, võ mạnh lên vai của anh.

Ông không phải cảm thấy vui, càng nhìn thấy Phó Thiết Ảnh quan tâm người phụ nữ này, vậy thì ông càng có thể nắm lấy điểm này, lợi dụng thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.