Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1730



 

Chương 1730

Từ đó về sau hai nhà tuyệt giao, liền lâm vào cục diện cả đời không qua lại.

Không ngờ rằng, hai vị chủ nhà đồng thời xuất hiện, là ở trong hôn lễ nhà họ Phó.

Ai là hắc, ai là bạch, thật khó mà nói.

Hai nhà vào ngồi, ở giữa cách một lối đi nhỏ.

Quý Thiên Kim thâm sâu nhìn Quân Trường Lạc, ông ấy cũng đang nhìn mình, cái liếc mắt này rất sâu rất sâu.

Đúng lúc này, ở cửa lại truyền đến âm thanh.

“Tập đoàn Cố Linh, vợ chồng nhà họ Cố đến.” : Vừa dứt lời, cả hội trường ồ lên.

Cố Đình Sâm là em rể của Phó Minh Nam, nhưng Phó Minh Nam loạn luân, cùng với em gái của mình có mối quan hệ không rõ ràng.

Trước khi bà Cố qua đời, bà ấy đột nhiên xuất hiện, bên ngoài có nhiều lời đồn đoán rằng bà đã ở cùng Phó Minh Nam trong mười mấy năm mất tích.

Hiện tại cả ba người cùng tề tụ một chỗ, có trò hay để xem.

Người đến dự đều là đủ hạng người ở Đà Nẵng, nói trắng ra đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng sau khi ba vị cầm đầu ngồi xuống, ngay cả đánh rắm cũng không có dũng khí.

“Phòng Thương mại Đà Nẵng, ông Nhật Kinh đến.”

“Phòng Thương mại Đà Nẵng? Sao lại kinh động đến người của Phòng Thương mại rồi?”

Phòng Thương mại, như cái tên của nó, là một nhóm các doanh nhân được thành lập để duy trì sự hài hòa trong vòng kinh doanh.

Người trong đó đều là những ông lão có địa vị và chức vị cao, Cố Đình Sâm cũng từng là người của Phòng Thương mại, chỉ là sau đó nghỉ việc, như chưa từng bước vào.

Nhưng Phòng Thương mại chưa từng xuống dốc, vẫn luôn tồn tại, tẩy sạch các tài sản có hại, ngăn chặn những vụ thu mua ác ý,…

Xí nghiệp của nhà nào bị Phòng Thương mại đưa vào sổ đen, trên cơ bản là không còn đường sống.

Bao nhiêu hôn lễ long trọng, đều chưa từng ông chủ của Phòng Thương mại, nhưng bây giờ lại chủ động xuất hiện.

Người nhìn có vẻ khoảng bốn năm mươi tuổi, chân đi khập khiêng.

Trên mặt lộ vẻ hiền lành tươi cười, vô cùng vui vẻ.

Ông mặc một bộ âu phục trắng đen, đội một chiếc nón, giống như quý ông thời dân quốc, vô cùng phong độ.

Ông chậm rãi ngồi xuống, ngồi ở hàng đầu tiên.

Nếu bây giờ Phó Thiết Ảnh ở đây, nhất định sẽ nhận ra, người đàn ông là người gặp được ở quán bar lần trước.

“Chờ đã… thưa ông… thiếp mời của ông… là tự ông làm đúng không?”

Ngay khi mọi người còn đang khiếp Sợ vì sự xuất hiện của ông cả giới thương nghiệp thì nhân viên đón khách chợt ngăn Nhật Kinh lại.

Nhật Kinh vốn đang cười rất ấm áp, trông có vẻ hiền hòa vô cùng. Nhưng nghe nhân viên lễ tân nói xong khó tránh khỏi hơi xấu hổ cau mày lại, bất đắc dĩ nhìn đối phương.

“Người tới đều là khách, tôi làm có thành ý như thế chẳng lẽ cậu còn muốn ngăn không cho tôi vào? Thiệp mời thì giả, nhưng thân phận của tôi là thật mài”

Ông lấy thẻ tên ra cài trước ngực.

Hai giới hắc bạch đều biết giới làm ăn có hiệp hội thương nghiệp, chỉ là ông cả rất ít khi lộ mặt mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.