Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1732



Nói xong mấy lời khách sáo, ông ta đi xuống ngồi ở hàng ghế đầu tiên, vừa vặn chính là vị trí bên cạnh ông Nhật Kinh.

“Ngài Nhật Kinh, nghe danh đã lâu, lần đầu gặp mặt.”

“Tôi cũng nghe nói tên ngài Phó lâu rồi, bên ngoài còn đồn ông…” Nhật Kinh dừng một lát, cười hiền lành: “Bây giờ nhìn tận mắt mới thấy thân thể ông cường tráng lắm, hẳn là người có phúc!”

“Là lỗi của tôi, quên đưa thiệp mời cho ngài Nhật Kinh, lát nữa tôi xin tự phạt ba chén.”

Phó Minh Nam cười nói, thực tế là miệng nam mô bụng bồ dao găm. Ý tứ chính là tôi không mời ông, ông không mời tự đến làm gì?

Nhật Kinh cũng là cáo già, sao có thể không nhìn ra, cười khà khà nói: “Lúc trước tôi vê quê mấy năm nghỉ ngơi dưỡng chân, mới từ Nhật về gấp mấy hôm nay, vừa về đã nghe nói nhà họ Phó cưới vợ cho con trai, chấn động nửa cái Thủ Đô này. Tôi lớn tuổi rồi, thích góp vui, đặc biệt là đám cưới của bọn trẻ. Cho nên lần này không mời mà đến, xin lây chút không khí vui mừng.

Mà nghĩ tới thì trước giờ chưa từng có thứ gì tôi muốn mà không chiếm được.

Tôi muốn cái gì, muốn đi đâu đều thuận lợi vô cùng. May là đứa nhỏ tiếp khách ngoài cửa biết điều mà thả tôi vào, miễn cho tôi ở cửa dọa người nha.”

“Không đâu không đâu, ngài khách khí quá, do tôi bỏ sót, trách tôi, đều tại ` tôi.

Hai người bên ngoài cười nói, bên trong lại đều có ý nghĩ riêng.

Đều là cáo già, ai cũng không làm gì được ai.

Mục sư trên đài tuyên bố đám cưới bắt đầu, Cố Thành Trung từ sau đài bước tới cạnh mục sư, trên mặt là mặt nạ da bộ dáng Phó Thiết Ảnh chuẩn bị †ừ trước.

Dù sao người ngoài đều chưa biết mặt thật của Phó Thiết Ảnh trông như thế nào, làm vậy cũng bớt phiền toái.

Cánh hoa được rải từ tầng hai phiêu xuống, rơi rụng trên thảm đỏ.

Khách khứa rất đông, lại duy chỉ có bố mẹ Châu Vũ không xuất hiện.

Châu Vũ được một nữ tu dắt tay ra ngoài.

Cô mặc váy cưới trắng tinh, trên đầu đội sa mỏng che mặt, lại vẫn có thể thoáng thấy gương mặt trang điểm tinh xảo bên trong.

Cô khẩn trương nắm chặt bó hoa cưới trên tay, đưa mắt nhìn khách mời xung quanh, tim đập nhanh như muốn vọt lên cổ họng.

Cô bước tới trước mặt Cố Thành Trung, anh ta vươn tay kéo cô lên bục.

Khoảnh khắc hai người đến gần, Cố Thành Trung nhanh chóng nói: ‘Đừng lo lắng, coi như một đám cưới bình thường là được rồi, xong nghỉ lễ thì vào phòng hóa trang chờ.”

“Phó Thiết Ảnh đâu?”

“Anh ấy đang xử lý tay chân của Phó Minh Nam ở ngoài, Phó Minh Nam chôn thuốc nổ.”

Hai người nói rất nhanh, sau đó nở nụ cười đối mặt với khách khứa.

Phó Minh Nam mời nhiều người trong giới thượng lưu đến vậy là vì muốn một lưới bắt gọn, sau đó vu oan cho Phó Thiết Ảnh.

Chỉ cần hoàn thành một mẻ này, toàn Đà Nẵng không còn bất cứ ai có thể đối đầu với ông ta nữa.

Ông ta chỉ cần tạm lánh khoảng hai năm là có thể khôi phục, nhưng các gia tộc lớn này muốn một lần nữa đứng lên lại không nhanh như vậy.

Đến lúc ấy, ông ta có thể chui kẽ hở, thừa cơ mà vào, còn lo không bắt được khối bánh ngọt Đà Nẵng này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.