Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1741



Đối với tôi mà nói, chỉ cần cô ấy có thể an toàn là đã đủ rồi!”

“Tại sao anh lại đưa cô ấy đến, tại sao?”

Cố Thành Trung vung nắm đấm, Phó Minh Tước hiểu rằng anh đang nổi cơn thịnh nộ nên không hề né tránh mà cứng rắn chịu trận.

Khóe miệng anh ta sưng đỏ, còn rỉ ra chút máu đỏ tươi.

Anh ta nuốt một ngụm máu nói: “Đánh cũng đánh rồi, cũng nên nguôi giận đi. Tôi không làm gì sai, anh cũng không sai, Hứa Trúc Linh lại càng đúng.

Tôi còn phải truy tìm tung tích của Phó Minh Nam, giờ tôi đi trước, có kết quả phẫu thuật thì nhớ nói cho tôi biết.”

“Anh…

Cố Thành Trung tức giận đến mức siết chặt năm đấm, muốn tiến lên, nhưng lại bị Cố Chí Thanh ngăn lại.

Sau khi Phó Minh Tước biến mất, Cố .

Chí Thanh mới buông tay và nói: ‘Cậu ấy nói đúng, Con không sai, anh ta cũng không sai, Hứa Trúc Linh cũng vậy. Sai lầm là ở chỗ mọi người đều muốn làm điều gì đó cho nhau. Con có nghĩ nếu Phó Minh Tước không đưa con bé đến đó thì liệu con bé có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi con sao? Con bé không muốn làm ảnh hưởng đến con, mà còn muốn giúp con vào lúc nguy cấp, hiểu không?”

“Con không muốn hiểu mấy chuyện này, con chỉ muốn cô ấy sống thật tốt.

Cô ấy sợ nhất là đau, cũng chưa từng bị bắn, chưa từng chịu ảnh hưởng của một vụ nổ! Vậy mà khi đi theo con cô ấy đã phải chịu đựng tất cả, đều là lỗi của GOil Anh điên cuông đập tay vào tường làm phát ra một âm thanh vang vọng.

Các khớp ngay lập tức đỏ lên, sưng tấy và bầm tím trông rất đáng sợ.

Cố Thành Trung khẽ thở dài khi nghe những lời đó, nói: ‘Chúng ta không chấp nhận hôn nhân vì lợi ích mà muốn tìm một người mình yêu. Chúng ta phá vỡ sự cân bằng, nhưng… nhưng lại chẳng thể giữ cho họ không phải chịu tổn thương. Suy cho cùng, tất cả đều là lỗi của chúng ta, Trúc Linh thật đáng thương, và mẹ của con cũng vậy.’ Mỗi tầng lớp đều có cách sống riêng, các gia đình lớn cần phải cưới xin để tạo nên liên kết giữa những kẻ mạnh, hợp lực và nương tựa lẫn nhau, giống như miệng với răng vậy, không ai có thể tôn tại được nếu thiếu đi người kia.

Nhưng họ lại không muốn bị số phận sắp đặt, họ muốn sống theo ý mình muốn, nhưng cái giá phải trả là họ phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Mang lấy sự yếu đuối của người khác, một người chống đỡ bầu trời thuộc về hai người.

Nhưng dù vậy, họ cũng không thể lo liệu tất cả mọi việc, họ vẫn khiến người phụ nữ mình yêu thương phải buồn bã, khóc lóc và đau khổ.

Nhưng miễn là họ vẫn còn sống thì mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.

Nhưng nếu hai người kia có mệnh hệ nào, thì họ… chẳng bằng cứ khuất phục trước số phận của mình và để hai người kia sống trăm năm trong hòa bình.

Cố Chí Thanh thở ra một hơi dài, nặng nề võ võ bờ vai của anh nói: ‘Mẹ con vì bố mà sinh ra ba đứa nhỏ, tính cách của các con lại giống bố, đều là đàn ông trọng tình cảm, chính trực, nhưng đều có lỗi với một người khác.”

“Hồi đó bố đã làm mẹ con thất vọng. Dù đã ở bên nhau nhiều năm nhưng bố khó có thể bù đắp được những tổn thương mà bà ấy đã chịu đựng. Anh trai của con đã làm tổn thương Ôn Thanh Hoàn và mất đi .Josh.

Con lại hổ thẹn với Trúc Linh, và tên khốn đó cũng có lỗi với Châu Vũ. “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.