Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1746



Ngay cả hắn cũng chúc phúc.

Nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nàng rằng nàng có thật sự thích tiểu thân vương này không, tình cảm với mình là loại tình cảm gì.

Một câu chưa nói, cả đời này cũng khỏi phải nói.

Không nghĩ rằng trước khi chết, lại là nàng nói cho hắn nghe từng câu từng chữ.

Hắn là một nam tử thất bại!

Đời này, đội trời đạp đất, không thẹn với trời đất.

Với vua, trung thành như một.

Với dân, bảo vệ quốc gia.

Với mình, làm rạng rỡ cửa nhà.

Nhưng với nàng thì lại nợ rất nhiều rất nhiều.

Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng.

Hắn cầm kiếm quanh năm khiến cho cả bàn tay toàn là vết chai, lại sợ làm đau nàng nên đành phải thật cẩn thận.

“Đời này… Lời phải nói đã bị một mình nàng nói hết. Kiếp sau… Kiếp sau ta nhất định sẽ tìm được nàng. Cho dù nàng có có hôn ước với ai, có duyên phận với ai thì ta cũng sẽ đoạt lấy nàng, không người nào được chạm vào! Sau đó, ta nhất định sẽ đọc nhiều thoại bản, nói nhiều lời yêu thương cho nàng nghe.”

“Một đời này ta chỉ là một người thô kệch, không hiểu thơ từ ca phú.

Nhưng… Nhưng đã nghe qua một câu và còn nhớ rất rõ.”

“Dù chết sống hay chia xa, xin thề nguyện cùng người, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”

“Câu này là do ta nghe được khi đi ngang qua khuê phòng trong viện của nàng, nghe được lúc đứng ngoài tường.

Ta… nhớ kỹ câu này.”

“Kiếp sau, ta sẽ không buông tay nàng nữal”

Sau khi nói xong thì cả người Cố tướng quân đột nhiên tỏa ra áp lực đánh văng vài người ra xa mấy mét.

Sau đó, đôi mắt hắn bắt đầu trở nên đục ngầu.

Trước mắt hắn hiện ra mình của lúc trước, đó là lần đầu tiên chiến thắng trở về, không quan tâm đến Hoàng Thượng triệu gấp mà lại lén đi đến ngoài viện của nàng.

Hai người chỉ cách một bức tường, lúc đó đang gặp dịp hoa đào tháng ba nở, nàng ở trong đó chơi xích đu, trong miệng nàng đọc chính là câu thơ này.

Nha hoàn ở cạnh trêu ghẹo: “Tiểu thư, gần đây người luôn đọc thơ về tình yêu. Chẳng lẽ là… Muốn gả chồng rồi?

Muốn nô tỳ thông báo cho tiểu thân vương không, để ngài ấy đến thăm người?”

“Chớ có nói bậy, có lẽ… Hắn đã về rồi nhỉ?”

Vốn hắn cho rằng “hắn” trong miệng nàng là tiểu thân vương. Giờ mới thấy, hắn thật sự là người ngu dốt nhất trên đời này. Người kia… Rõ ràng là mình.

Khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười chế giễu. Đời này bỏ lỡ thì là bỏ lỡ, kiếp sau hắn không thể lại bỏ lỡ nữa!

Cuối cùng, tướng quân một đời quỳ xuống đất, cúi đầu xuống.

Trong ngực ôm chặt người đã tự sát bỏ mình mà hắn yêu.

Tướng phủ phái người đến, cưỡng ép tách hai xác chết ra nhưng lại hoàn toàn không tách ra được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.