Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1747



Tướng gia sốt ruột đến nỗi đỏ mặt, cuối cùng không thể làm gì, chỉ có thể đưa thi thể của hai người về trước.

Trước Ngọ môn, mọi người đều đã tản hết ra. Mà cô lại như là cô hồn dã quỷ, không biết nên đi, xong lại thấy như là đang bị khóa ở đây.

Tốp năm tốp ba người đi ngang qua, nghe được bọn họ khe khẽ nói nhỏ.

“Nghe nói tướng phủ đưa hai người về hạ táng, mặt của người bên phủ Thân Vương kia thay đổi cả rồi. Tương lai này tiểu thân vương sẽ được phong tước vị làm Quận Vương, nhưng giờ lại bị làm mất mặt.”

“Thật đúng là một tình yêu vui buồn lẫn lộn mà, trà lâu cũng sẽ có truyện mới.”

“Bà nghe nói chưa, tiểu thân vương đã về, bình định phản loạn có công, vì cha vân còn nên lập tức phong làm Định Xa quận vương.”

“Quận vương đi đến trước mộ của Hứa tiểu thư, nghe nói đào mồ đấy?

Muốn sắp xếp đưa Hứa tiểu thư về tông đường nhà mình.”

“Ai… Đáng tiếc… Đáng tiếc cho cả ba người.”

Không biết nghe ai nói câu kia mà trong lòng cô bắt đầu run rẩy.

Đáng tiếc…

Người chết như đèn tắt, hiểu lâm trong tình yêu đời này chấm dứt ở đây thôi.

“Cô khiến ta tìm đến mệt mất thôi.”

Đúng lúc này, sau lưng Hứa Trúc Linh truyền đến một giọng nói mềm mại, nghe xong cảm thấy cực kì thoải mái.

Cô vội vàng quay đầu lại thì thấy được dáng vẻ của Hứa tiểu thư, nàng còn đang mặc một bộ váy cưới, trên người cũng không có vết máu, trông vô cùng xinh đẹp.

Cô cũng không dám tin rằng, khi mình mặc váy đỏ lại xinh đẹp động lòng người như thế.

“Hứa… Hứa tiểu thư?”

“Ở đây Hứa Khả Hân xin được chào hỏi, cô gọi ta là Tương Nhi là được.”

“Tương… Tương Nhi… Rốt cuộc tôi đang mơ hay là thật?” Trong lòng Hứa Trúc Linh đầy rối loạn.

“Cô tin vào kiếp trước kiếp này không?”

Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lại cảm thấy giấc mơ này của mình quá chân thật, kỳ lạ rằng không biết làm sao lại gật gật đầu.

“Phật nói, người có luân hồi. Ai gặp được người nào cũng không phải do trùng hợp. Nếu không nợ thì sao có thể gặp nhau. Cho nên, cô gặp được Cố Thành Trung là vì tên đó nợ ta quá nhiều, phải trả cho cô.”

“Hai người… Cùng chết, nhưng sao lại cách xa nhiều như vậy?”

“Nghiệp chướng của hắn quá sâu, do chinh chiến sa trường rồi cũng giết quá nhiều người, lây nhiễm máu tanh nên bị chịu cảnh khổ. Ta còn tưởng rằng hắn sẽ không tìm thấy ta chứ. Không nghĩ rằng tuy muộn mười năm nhưng cũng đã tìm được rồi.”

“Vậy cô gặp tôi… Là có ý gì?”

“Có lẽ là do một đời này của ta đã quen kiên cường nên phải chịu không ít khổ sở, cho nên cô mới biến thành kiểu yêu mà không dám nói, muốn mà không dám làm này. Tôi vẫn luôn muốn trò chuyện với cô một lát. Tuy rằng ta không còn nữa, nhưng vấn có chấp niệm muốn nói với cô.”

“Chấp niệm gì?” Hứa Trúc Linh vội vàng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.