Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1748



Chương 1748

“Thời này của bọn ta, ngại với thân phận địa vị cao thấp giàu nghèo, cứ cứng mãi thì chỉ phí thời gian lâu dài mà thôi. Cô nương nào dù có giỏi đến đâu thì cũng không chịu được sự chậm trễ.

Bọn ta không dám yêu, không dám làm trái với mai mối của cha mẹ, không dám làm trái lễ nghi vua tôi. Chỉ có đến chết, mới có thể ôm chặt nhau. Đó chính là lần đầu tiên bọn ta ôm nhaul”- “Xin cô kiếp này hãy yêu hắn hết lòng, yêu thay ta một phần. Dù biết hai người là kiếp sau của bọn ta nhưng hắn vấn không phải là Cố Kiến Văn của ta.”

“Thay bọn ta làm những việc muốn làm mà không thể làm được. Cố gắng hết lòng yêu thương nhau thay bọn ta, có thể đền bù chút nào thì hay chút đó.

Tương Nhi chỉ nói đến đây thôi, xin cô nương giúp đỡ.”

Hứa Khả Hân Nhi khom lưng hành lễ, trong ánh mắt đã mơ hồ đầy hơi nước.

Trong lòng Hứa Trúc Linh lập tức mềm nhũn, vội vàng đồng ý rồi nói: “Vì sao cô còn ở đây, Cố Kiến Văn đâu?”

“Người có ba hồn bảy phách, tôi để lại một phách ở đây. Cho nên cô có hơi ngốc, trí tuệ cũng có ít thiếu sót.”

Buio Cho nên cô ngốc là có nguyên nhân cả sao? Đây không phải do cô đúng không?

Khó trách mỗi lần làm đề toán cao cấp là lại như kiểu muốn lấy mạng cô đấy, hóa ra nguyên nhân lại là thế này?

“Không phải anh ấy đã đi đầu thai rồi sao? Vì sao cô còn chờ anh ấy?”

“Ta sợ hắn không đi đầu thai được, không ngờ rằng hắn vẫn đi được, giữa trời đất này chỉ còn một mình ta. Điều nên nói cũng đều nói, ta cũng phải biến mất rồi.

“Nếu cô biến mất thì trí tuệ của tôi có thể bù về không?”

“Cũng không, ta đã sớm không được coi là Hứa Khả Hân Nhị, ta chỉ là chấp niệm của nàng ấy. Kiếp này có lỗi với cô nhưng cũng không có cách nào trả nợ.”

“Không đâu!” Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu, thở ra một hơi rồi nói: “Nếu không phải trước khi chết cô nói hết những lời kia ra thì Cố Kiến Văn sẽ không thông suốt, rồi tôi cũng không chỉnh đốn được Cố Thành Trung kiếp này. Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ làm được thay cô.”

“Ừm, không tìm thấy…”

Nàng lẩm bẩm tự nói rồi cuối cùng hóa thành một luồng khói hồng biến mất không còn chút tung tích.

Hình như Hứa Trúc Linh nghe thấy có câu thơ bên tai.

“Dù chết sống hay chia xa, xin thề nguyện cùng người, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”

Lúc Hứa Trúc Linh mở mắt ra lần nữa thì thấy đây là trần nhà sáng sủa.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, phát hiện khóe mắt ướt, nước mắt đã sớm đã sớm rơi xuống.

Cô duỗi tay nhìn năm ngón tay của mình, nghi ngờ chuyện mình xuyên không chỉ là một giấc mơ.

Nhưng giấc mơ này… Cũng không khỏi quá chân thật rồi.

Vậy đó thật sự là mình kiếp trước ư?

Cả người cô đau dữ dội, cũng không biết mình đã hôn mê mấy ngày.

Phòng trong có hộ sĩ đang ngủ gật nhưng lại không thấy bóng dáng của Cố Thành Trung.

Cô muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy vô cùng đau đớn nên lại ngã xuống.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Cô nghe ra được đây là Cố Thành Trung.

Cô lập tức nhắm hai mắt lại, không biết vì sao giờ phút này có phần không dám gặp anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.