Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1754



Chương 1754

Ông ấy xoa đầu Hứa Trúc Linh dịu dàng.

Hứa Trúc Linh đã lén lút đem cầm đồ ăn vặt giấu bên dưới drap trải giường, để tránh bị Cố Thành Trung kiểm tra.

Cơ thể cô bây giờ rất tốt, có thể không cần ăn kiêng nữa, những… những món đồ ăn vặt này về cơ bản thì không làm sao cả.

Nhưng anh rất nghiêm túc, cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, thì cô phải ăn vụng.

“Cái này cho cô, kẹo dẻo, răng cô chắc là có thể ăn được.”

“Được rồi.”

Một người gần năm mươi tuổi, một cô nhỏ hai mốt, hai người vừa ăn vặt vừa cười nói rất vui vẻ.

Ông Nhật Kinh không ở lại lâu, sau khi bàn bạc với Cố Chí Thanh thì lập tức rời đi.

Hứa Trúc Linh có thể xuống giường đi lại, ở trên giường nhìn thấy hình ảnh ông Nhật Kinh khập khiêng rời đi, không có ai dìu đỡ bên cạnh, có vẻ rất cô đơn.

Ánh mặt trời chiều kéo bóng hình ông dài hơn, cô đơn lẻ loi, nhìn thấy thế mà trong tâm có chút chạnh lòng.

Ở nhà, cô cũng nghe Cố Chí Thanh nhắc đến vài câu, ông ấy trông rất điềm đạm, không hề nổi tiếng, thế nhưng những người đời trước, những người không chênh nhiều tuổi với Cố Chí Thanh, đều đã được nghe đến tiếng tăm của ông ấy.

Một người quản lý phòng Thương mại, trước đây yên ổn rồi lại nội loạn, †ìm ra kẻ phản bội.

Chỉ có sức lực của một người, khiến cả Đà Nẵng kinh sợ.

Cho dù là Cố Chí Thanh thì nhìn thấy ông ta cũng phải kính nể, người này đã cống hiến rất nhiêu cho phòng Thương mại Đà Nẵng, duy trì vòng giao dịch trong sạch trong giới kinh doanh, chưa bao giờ xuất hiện những mưu cầu độc ác, buôn bán bên ngoài cũng chưa bao giờ dám hung hăng phách lối.

Bố ông ấy là người Đà Nẵng, mẹ là người Nhật Bản, ông ấy theo họ mẹ, ở Nhật Bản dường như cũng là đại gia có tiếng, được kế thừa một gia nghiệp lẫy lừng.

Nhưng ông ấy vẫn chọn quê cha đất tổ không có tiếng tăm gì, không có núi không có sông để tạo nên một cả cơ nghiệp.

Ông ấy không có vợ không có con, cũng không có anh em, bố mẹ thì đã qua đời từ lâu.

Ông ấy cô độc, có thể là vô dụng nhất trong việc lợi dụng quyền lực cho tư lợi cá nhân, quang minh chính đại, đó cũng là lý do ông ấy đã ngồi ở vị trí này hai mươi năm.

Cô nhìn theo bóng ông Nhật Kinh rời đi, cuối cùng thì quay sang cảm ơn món quà của ông ấy.

Sau khi hồi phục sức khỏe được vài ngày, cô đã thúc giục Cố Thành Trung trở về nhà của mình.

Mẹ chồng lần nào cũng làm cho cô nhiều món ngon mà cô không câm được.

Sau khi ở chưa đến một tuần thì đã tăng cân.

Vết thương cũng sắp lành lại, căn bản là không cần nằm trên giường nghỉ ngơi nữa, về nhà cũng có người giúp việc chăm sóc.

Cố Thành Trung lắc đầu: “Đây là lòng tốt của bố mẹ, cơ thể em còn yếu, còn cần bồi bổ nhiều vào.”

“Không cần đâu, anh nhìn em này, đã tăng cân một chút rồi đó! Bây giờ em có thể tung tăng chạy nhảy, chỉ có điều là không được đụng vào nước, không thì sẽ có chuyện. Anh nhìn em chút đi, sắc mặt hồng hào, thân thể đãy đà, rất khỏe đúng không?”

“Đúng thật là có lớn thêm một chút, rất đáng yêu.”

Anh đưa tay nhéo nhéo đứa con nít mũm mĩm là cô, cảm xúc dâng trào, trong chốc lát lại luyến tiếc không muốn buông ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.