Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1761



Chương 1761

“Tôi khinh cả nhà anh! Nguyên Doanh, tôi theo đạo Phật, anh đừng ép OI ĐI Dần dần, giọng nói của cô ta càng ngày càng nhỏ lại, sau đó điện thoại bị cúp.

Hứa Trúc Linh thầm lắc đầu, thật không ngờ nhà Cố Ngọc Vy cũng là một con sói đói!

Hứa Trúc Linh mở shopee ra, âm thầm xóa bỏ chiếc xe hơi mà Cố Ngọc Vy đã thêm vào giỏ hàng giúp mình.

Nếu chuyện này mà bị nhìn thấy một lần nữa, chỉ sợ rằng mình lại không thể xuống khỏi giường.

Rất nhanh đã đến đêm giao thừa, Quý Thiên Kim đã mãnh liệt yêu cầu muốn đến nhà họ Quý đón năm mới, năm đầu tiên kết hôn bà đã ăn tết ở nhà họ Gố rồi, sang năm thứ hai cũng nên về nhà mẹ đẻ của mình.

Sau khi Tân Nhâm Thành trở về, nhà họ Quý càng trở nên hòa thuận vui vẻ.

Lúc này Hứa Trúc Linh mới biết rằng dì của cô đã biết được chuyện Tần Nhâm Thành chưa chết từ lâu rồi.

Thảo nào mà lúc cô phát hiện ra Phó Thiết Ảnh đang đóng giả làm Cố Thành Trung và tới tìm Quý Thiên Kim để hỏi mọi chuyện là thế nào, bà ta đã nói một câu.

“Rốt cuộc người bên cạnh mình có phải sẽ là người chung chăn chung gối với mình hay không, sau này sẽ rõ ràng.”

Vì vậy, bà ta đã nhìn thấu từ lâu rằng cô chính là người bên gối.

Chẳng trách bà ta có thể tin tưởng vào việc cô sẽ không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài giống hệt Cố Thành Trung của Phó Thiết Ảnh như vậy.

Năm nay có thể nói là một năm đầy những thay đổi bất ngờ, kể từ khi sinh con vào giữa năm thì sau đó liên không có một ngày nào là ngày nghỉ.

Nhưng rất may mắn rằng hiện tại mọi người vẫn có thể một nhà đoàn tụ, chỉ tiếc rằng đứa trẻ không có duyên phận ở chung cùng bọn họ.

Khi mà vạn nhà đều đang thắp đèn sáng rực, ở một nơi nào đó có một khu nhà trệt nhỏ hoang vu vắng vẻ.

Khung cảnh này thật sự không hợp so với những tòa nhà cao tầng xung quanh.

Với ánh đèn dầu thưa thớt,không thể nhìn rõ được rốt cuộc có bao nhiêu hộ gia đình ở đây.

Nơi này vốn dĩ cần phải được khai phá, nhưng có một số người lại không chịu rời đi, vì bọn họ ghét bỏ tiền trợ cấp khai phá quá ít, vì vậy mà trở thành những hộ gia đình bị cưỡng chế.

Những nhà đầu tư vì để khai phá được đã cắt đi nguồn điện nước, cho nên người dân ở đây phải cùng nhau góp lại mua một cái máy phát điện nhỏ, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho một vài nhà sử dụng mà thôi, họ cũng không thể bật điều hòa, bởi vì một khi bật lên cầu dao sẽ bị đứt, và ngay lập tức sẽ có người ở bên ngoài cửa chửi ầm lên.

Ngay cả nước cũng được lấy từ một cái giếng, một ngụm có thể dành cho cả một gia đình. ỗ Bên ngoài pháo hoa bắt đầu được bắn lên không trung, làm cả một vùng trời rộng lớn sáng rực lên.

“Khụ khụ…’ Một bóng người đứng trên một khoảng đất trống nhìn lên pháo hoa trên bầu trời.

Lúc này Phó Thiết Ảnh bước ra ngoài, trong tay cầm một chiếc áo khoác khoác lên thân hình gầy gò đơn bạc của Châu Vũ, nói: “Trời lạnh, trở vê phòng đi.”

“Năm nay, trời không có tuyết.”

Cô nói: “Năm ngoái tuyết rơi rất lớn, em còn cùng làm người tuyết với em trai em, khụ khu…

“Thật xin lỗi, vì anh… mà em không thể về nhà ăn Tết, lại còn khiến thân thể của em ngày càng càng kém, ngày mai anh sẽ đi tìm Phó Minh Nam…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.