Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1784



Chương 1784

“Đi đi!”

Châu Vũ đột nhiên nhắm mắt lại, kêu gào khàn cả tiếng, thanh âm thảm thiết làm lay động mỗi người có mặt ở đ ây.

Trong nháy mắt mọi người liền yên tĩnh lại, đồng thời nhìn về hướng Châu Vũ.

Thân thể yếu đuối của cô sừng sững không ngã, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng nhìn rất yếu ớt, dường như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay, nhưng lúc này lại giống như bơm xỉ măng cốt thép vào, ẩn chứa một sức lực mạnh mẽ vô cùng.

“Đi… bây giờ đi ngay cho tôi, nhà họ hu chúng tôi không tiếp đón mấy người!”

Châu Vũ đẩy anh ta đi một mực cho tới khi đẩy ra bên ngoài cổng.

Phó Thiết Ảnh muốn ngăn lại, nhưng lại bị cô ấy gọi dừng lại.

“Không phải anh rất nghe lời tôi sao? Vậy lần này cũng không được p hản kháng. Ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Cô nhẫn tâm nói, đẩy anh ta đi thẳng tới ngoài cổng, vợ chồng Cố Chí T hanh cũng đi ra theo.

Châu Vũ đóng cổng “rầm” một tiếng, không bao lâu cô ấy lại mở ra.

Phó Thiết Ảnh đứng bên ngoài như cây gõ, cứ nhìn mãi cánh cổng, đợi cô mở cổng lần nữa, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên một chút, gọi tên cô.

“Châu Vũ…”

Nhưng ngay giây sau, quà cáp người hà họ Cố đều bị vứt ra ngoài.

“Cút đi!”

Châu Vũ lau lau mũi, hàng mi còn phiếm ướt nước mắt, nhưng lời nói ra lại lạ lò nh lùng cực kì.

Những món đồ đó nặng nề rơi vào ng Phó Thiết Ảnh, khiến anh ta không kịp phòng bị mà lùi lại hai bước.

Cổng lớn lại lân nữa đóng lại, trên người anh ta còn có vết máu, chỉ là do vest tối màu nên rất khó nhìn thấy.

m Nhưng như cũ vẫn ngửi thấy mùi áu, quanh quẩn bên mũi không hết như bình thường.

Vết thương ở lòng bàn tay cô ấy còn đang chảy máu.

Châu Vũ lau nước mắt trở về phòng khách, may mà mẹ Châu vừa xuống tâ th ng, thấy mắt cô ấy hồng hồng, bản ân cũng không dễ chịu.

Bà ấy chỉ có thể an ủi, nói: “Con còn nhỏ, làm sao hiểu được thế nào là tình yêu, mẹ và bố con đều là 24 25 mới cưới nhau. Lúc đó tâm sinh lý đều trưởng thành cả rồi, có năng lực phân biệt rồi, cũng tốt rồi.”

“Con chỉ buồn bã một trận rồi thôi, qua khoảng thời gian này, con sẽ lại vui vẻ lại thôi. Con cũng đừng trách bố mẹ nhân tâm, cậu ta vốn không phải người tốt lành gì.”

“Con có biết bố con vừa cúp điện thoại, thì nhìn thấy video kia không, nhìn thấy con bị người khác chửi mắng, bị dọa tới mức ngã từ trên tầng xuống, chân còn đang đau kìa. Con không thể vì một người ngoài mà đối nghịch với chúng ta, được không nào?”

“Vâng, con sẽ không đối nghịch bố mẹ nữa, con sẽ làm con gái ngoan của mẹ, chỉ hy vọng có thể sẽ được.như mẹ nói.”

Châu Vũ lau nước mắt đi, nhìn bà ấy, không khóc không gây sự, trông rất ngoan ngoấn.

Mẹ Châu nhìn lại cảm thấy hơi bất an, lại thấy thời gian sẽ thay đổi cái gì.

Bà đưa Châu Vũ về phòng, không biết rằng cô còn đang nắm chặt tay, khiến từng mảnh vỡ vào sâu trong thịt, máu tươi tuôn ngày càng nhiều…

Bố Châu bình tĩnh lại rồi, cũng cảm thấy bản thân làm vậy hơi quá đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.