Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1796



Chương 1796

“Đây chăng phải là thấp hơn tiêu chuẩn của người thường sao? Cũng đúng, ngày thường lúc tôi thấy cô cũng không cảm thấy cô bình thường, chắc chắn là IQ thấp. Nhưng không ngờ…ha ha, lại thấp tới mức này!”

“Cố Thành Trung, xin hỏi anh là đang giúp đỡ người nghèo, giàu trước cứu vớt cho người khác giàu theo, giúp đỡ cho xã hội no ấm sao?”

Anh ta nhìn về phía Cố Thành Trung, không thèm để ý tới sắc mặt cực kỳ khó coi của anh, mà là điên cuồng cười không ngừng.

“Cố Thành Trung…đây rốt cuộc là chuyện gì? Lần trước không phải thế này mài! Rõ ràng là 100 mài”

Hứa Trúc Linh thật sự rất buồn, 80 là khái niệm gì chứ, thế này cũng thấp quá nhỉ?

Cố Thành Trung vội vàng kéo cô vào lòng, còn không kịp xử lý Phó Thiết Ảnh.

Bàn tay to của anh xuyên qua mái tóc mềm mại của cô, không ngừng an ủi nói: “Cái máy này vốn là sản phẩm chưa hoàn thiện, còn chưa tiêu thụ trên thị trường, chắc chăn là nó có vấn đề.

Trước sau cho ra số liệu có cách biệt quá lớn, cực kỳ không ổn định, thiếu khuyết nghiên cứu. Không thể xem là thật được, nói không chừng lần sau em đó sẽ là 120 đói”

Cố Thành Trung không ngừng an ủi.

Phó Thiết Ảnh đứng bên xem kịch hay không ngại lớn chuyện, nói: “Nói không chừng lần sau là 60 đó.”

“Em…” Cố Thành Trung nghe thấy lời này liền ác độc trừng anh ta một cái: “Nếu em còn nói thêm chữ nào nữa thì anh sẽ xé nát cái miệng của em.”

Lời này là đè nhỏ tiếng nói, tràn đây âm trầm.

Ánh mắt anh long lanh, bên trong chứa đầy sóng đen cuộn trào, cứ như muốn ăn thịt người.

Phó Thiết Ảnh nghe thấy lời này liền thu nụ cười lại, sờ sờ hai tên tóc mai cắt tông đơ của mình.

Mấy ngày này cho dù ganh đua với Cố Thành Trung thế nào thì anh vân luôn rất ôn hòa.

Lúc nghiêm túc nhất cũng chỉ là nghiêm mặt không cười, ra vẻ nghiêm chỉnh mà thôi.

Nhưng bây giờ, anh thật sự giận rồi, hơn nữa lửa giận còn rất lớn.

Nếu mình còn không biết sống chết mà tiếp tục nói thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Anh ta mím môi, không tiếp tục nói nữa.

Cố Thành Trung ôm cô về lại phòng ngủ, trong lòng Hứa Trúc Linh tràn đầy buồn bã, những lời kia thật sự rất khó an ủi được mình.

Gô lại không nhịn được nhớ đến giấc mộng kia, Hứa Khả Hân nói rằng cô không đủ IQ là vì có lý do, bởi vì cô sợ Cố Kiến Văn không vào luân hồi nên đã để lại một phách luôn chờ đợi ở chỗ cũ.

Đợi sau khi anh vào luân hồi rồi, thì cô lại vì chấp niệm mà không rời đi được.

Những phách còn lại theo cùng tiến vào luân hồi, vậy nên cô và Cố Thành Trung mới cách nhau nhiều năm như vậy, mà đầu óc bản thân cũng không được linh hoạt cho lắm.

Nhưng không linh hoạt cũng không thể thế này chứ, thật đả kích người quá đi.

“Em…có phải em rất ngốc không?”

Cô đỏ mắt, cực kỳ đáng thương nhìn anh, cứ như thú con vừa mới sinh, trong mắt dường như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, trong suốt xinh đẹp vô cùng.

Anh dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, lau qua một mảng ấm áp kia thì liền dịu dàng nói: “Em không ngốc chút nào cả, em chưa từng nghe qua câu nói này sao? Đại trí giả ngu.”

“Ở trong lòng anh, em là người thông minh nhất.”

“Anh đừng tung hô em nữa, em có dáng vẻ gì em còn không biết sao? Em đúng là thật đầu óc không đủ dùng, không cần anh phải nói những lời trái lương tâm đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.