Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1797



Chương 1797

“Dù sao…dù sao em cũng không thay đổi được nữa, đây là trời sinh, anh nói xem…nếu sau này em sinh đứa thứ hai thì có khi nào sẽ ảnh hưởng tới đời sau không. Lỡ như đứa nhỏ giống em…”

Hứa Trúc Linh không dám nói tiếp, càng nghĩ càng thấy sợ.

Nếu đứa nhỏ giống cô vậy sau này chẳng phải sẽ hận chết mình sao?

Ánh mắt Gố Thành Trung tràn đầy nóng bỏng nhìn cô, hai tay ôm lấy bờ vai cô, nói: “Trúc Linh, em nghe anh nói trước đã. Em thật sự không ngốc, thật đó! Người khác dùng chút thông minh vặt để mưu đồ, mưu đồ cái này mưu đồ cái kia, mà em không tranh không giành nhưng lại có được tất cả. Đây không phải đại trí giả ngu, thì là gì?”

“Hả? Đây chẳng phải là do em giành không lại sao? Càng huống gì, rất nhiều thứ đều là anh cho em mà…”

“…

Cố Thành Trung nghe thấy đáp án này thì trên đầu liền tràn đầy vạch đen.

Cô vợ nhỏ này đúng thật không thông minh cho lắm, nhưng bản lĩnh ngu ngơ thì là hạng nhất.

Chính là một người luôn tin vào cái lý của mình!

“Là do em lười tranh lười giành thôi, huống gì ngốc một tý có sao đấu? Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc mà phải không? Vả lại ông trời sẽ đối xử tốt với người lương thiện, em là người được ông trời quan tâm mà đúng không?”

“Nói như vậy…hình như cũng không sai.”

Nếu cô không phải kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc thì sao có thể nhặt được một ông chồng tốt thế này chứ?

“Vậy sau này sinh con phải làm „ sao…

“Nếu giống em thì đánh một trận.”

“Tại sao?”

“Bố mẹ có nhiều gen tốt như vậy để đó, cho nó ở trong bụng mẹ lựa chọn.

Nó không chọn cái tốt, lại cứ nhất quyết chọn cái xấu thì đứa nhỏ này có đáng giận không chứ? Em nói xem có nên đánh không?”

“Hả?” Đây là đạo lý lệch lạc nào vậy chứ.

“Nếu nó chọn ưu điểm của cả hai chúng ta thì chứng tỏ là nhân tài có thể mài giữa. Nếu giống em thì đánh một trận xong liền dạy dỗ nó làm người cho tốt. Người có thất khiếu, cho dù một khiếu của nó không thông, chỉ cần nó phân rõ thiện ác thị phi, làm một người lương thiện là được rồi. Không cầu nó có công, nhưng mong nó vô hại.”

“Người thông minh đều sống rất mệt, anh và Phó Thiết Ảnh đều như vậy, có ai thấy hai người bọn anh vui vẻ đâu?

Anh gặp được em, sống đơn giản đi mới hiểu được lạc thú, em nhìn thằng đó đi, hiểu cái đếch gì!”

Vừa nhắc tới Phó Thiết Ảnh anh liền không nhịn được tức điên lên, nếu không phải vì nó thì chuyện này căn bản sẽ không bại lộ.

Anh còn phải an ủi Trúc Linh, nếu không lừa cho qua được chuyện này thì cô chắc chắn sẽ ghi nhớ suốt mấy ngày.

Dáng vẻ nhăn nhó đau khổ này của cô còn không khiến anh đau lòng chết sao?

Hứa Trúc Linh nghe lời này liền cảm thấy anh nói có lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.