Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1807



Chương 1807

Cô bé nói giọng địa phương vùng Giang Châu, muốn điều người tìm cũng mất thời gian.

Nhưng trong thời gian này thì nên xử lý thế nào.

Hứa Trúc Linh muốn mang người về nhà, Cố Thành Trung cẩn trọng, cảm thấy vẫn nên giữ lại ở bệnh viện để theo dõi.

Cô nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý, dù sao cũng không rõ lai lịch.

Môi ngày Hứa Trúc Linh đều đến thăm cô bé, tính cách Miêu Nhi cũng rất được, giống như mấy đứa trẻ con vậy, ngây thơ hồn nhiên.

Không tới mấy ngày, Cố Thành Trung cũng tra ra được thân phận của cô bé, thật sự là bị lừa đem đi bán, đang bị đưa về hướng Bắc nhưng khi đi qua Đà Nẵng, cô bé chạy thoát được.

Lạnh lẽo đói khổ, không có chỗ mà đi, vô tình ngã trước xe của Hứa Trúc Linh.

Cô bé mồ côi cha mẹ, lớn lên trong cô nhi viện sau đó thì làm việc tại đó luôn nhưng bị người ta bắt cóc mất.

Hứa Trúc Linh nghĩ đến chuyện mình cũng từng bị lừa bán đi, trong lòng nhất thời thấy đau khổ.

Hiện giờ, nếu đã điều tra rõ ràng là không phải người xấu thì cũng có thể đưa về nhà chăm sóc.

Cố Thành Trung không ngăn cản, lập tức đón Diệu Miêu về nhà.

Cô cũng đặc biệt gọi riêng cho viện trưởng cô nhi viện hỏi thăm về ngọn nguồn cái tên kia.

Mèo, có chín cái mạng, có thể sống SÓT.

Khi mà cô bé bị vứt bỏ ở cô nhi viên, trên người chỉ có một cái thẻ bài ghi họ nên viện trưởng gọi là Diệu Miêu.

Diệu Miêu dính người kinh khủng, ngay cả đi toilet cũng đi theo chứ đừng nói là tối đi ngủ.

Một hai ngày thì Cố Thành Trung còn nhịn được nhưng đã mười ngày nửa tháng rồi, Diệu Miêu vẫn còn muốn ngủ cùng Hứa Trúc Linh.

Mặt Cố Thành Trung xanh mét lại, làm gì cũng không được, động tí lại tức giận.

Không dám giận dữ trước mặt Hứa Trúc Linh thì đi tới tập đoàn, nhân viên hơi phạm sai lầm một xíu là quở trách.

Sau đó Hứa Trúc Linh lại chịu khó đi tới tập đoàn, anh cũng không dám lỗ mãng, đành hẹn Phó Thiết Ảnh.

Trình độ của Phó Thiết Ảnh hơn anh, lần đầu tiên đánh Cố Thành Trung chảy máu mũi.

Nhưng ba bốn lần thua rồi, Cố Thành Trung trực tiếp đè Phó Thiết Ảnh lên tường mà đánh.

Anh thế mà lại không đánh nổi tên nhóc này!

Cố Thành Trung ôm lửa cháy trong bụng, lửa dục vọng!

Một lần ăn không được, nhịn.

Mười ngày nửa tháng mà còn không được nếm đồ ăn mặn thì ai mà chịu nổi.

Vợ chồng Cố Lôi Đình lại thúc giục hỏi chuyện mang thai lần hai, rảnh rồi là lại gọi anh về ăn cơm, hỏi thăm tình huống một chút, mỗi lần anh tới lại cho anh ăn đồ bổ thận tráng dương.

Dục vọng không có chỗ phát tiết làm anh nghẹn cong, khó chịu muốn chết.

Anh còn định đưa Diệu Miêu trở về nhưng lúc này lại kiểm tra thấy suy nhược tinh thần, không chịu nổi đả kích.

Hứa Trúc Linh thì có suy nghĩ cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, căn bản không muốn buông tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.