Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1812



Chương 1812

“Cố Thành Trung, ai phải biết phân biệt phải trái chứ, Phó Thiết Ảnh đã làm gì đâu?”

“Giờ anh đang rất tức giận, nhìn ai cũng đáng đánh.”

“Em cũng đáng đánh sao?”

“Không nợ cái đó, em nợ cái khác.”

“Gái gì?”

“Ngày.”

“Thiếu gì cơ? Thiếu… ngày á?”

Hứa Trúc Linh còn chưa kịp phản ứng, miệng lẩm nhẩm hồi lâu mới kịp phản ứng, nháy mắt hai gò má đỏ lên, giống như máu toàn thân xông lên đều, khiến cho não cô quay cuồng, bất lực tự hỏi.

Đúng lúc này, Cố Thành Trung đè cô, bắt đầu một vòng công kích mới.

Nếu không thể bù lại nửa tháng thì đêm nay có thể bù lại vài lần rồi vài lần, nếu mà không trừng trị cô nhóc kia, chắc chắn là cô không coi trời đất ra gì mất.

Đêm nay, Cố Thành Trung chỉ dạy cô một đạo lý.

Đàn ông ăn mặn!

Hơn nữa ăn như sói như hổ, ăn một lần không đủ no.

Hứa Trúc Linh không biết đã giằng co bao lâu, nửa đêm về sáng đều vô cùng ngoan ngoấn.

Cô mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau tỉnh cũng không theo cách bình thường mà là do người nào đó dính vào, ép cô vận động.

Hứa Trúc Linh cảm nhận được cái gì là thanh toán hết một lần rồi, thật sự vô cùng đau khổi Hôm sau, Hứa Trúc Linh căn bản không thể xuống giường, ngâm mình trong bồn tắm đến trưa mà Cố Thành Trung lại tinh thân sảng khoái đi làm.

Trời xanh, mây trắng, vành đai xanh bên đường đều thật đẹp đẽ.

Ở công ty, mấy người quản lý cấp cao nơm nớp lo sợ, sợ anh nổi cáu.

Nhưng phương án này sai mấy chõ, Cố Thành Trung không lớn tiếng quát, ngược lại chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở nên sửa thế nào.

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mắt lớn nhìn chằm chằm mắt nhỏ, ai cũng thật quái lạ.

“Nay tổng giám đốc bị sao thế? Gặp quỷ à?” Mọi người bàn tán.

Hứa Trúc Linh ngâm mình tắm tới trưa xong, cuối cùng cũng có thể ra ngoài, tìm Cố Thành Trung đi ăn trưa.

Toàn thể nhân viên đều hiểu rồi, rõ ràng là do vợ tổng giám đốc ra tay.

Ngày hôm qua còn là sói xám lớn mà nay đã hóa thành cừu nhỏ.

Mọi người nhẹ nhàng thoải mái, cảm giác như gió xuân, đừng nói là thư thái biết bao nhiêu. : Hứa Trúc Linh cơm nước xong, chuẩn bị lái xe về thì gặp mấy vị giám đốc già ở gara.

Mấy người vây quanh cô, khí thế như đánh trận lớn làm cô sợ tới mức mềm cả chân.

“Gì đây… Sao vậy? Tôi lại làm chuyện gì sai sao?”

“Vợ tổng giám đốc, nếu cô rảnh rồi thì đi gặp tổng giám đốc đi, mấy ngày nay cô không đến tập đoàn, tổng giám đốc ngày nào cũng tức giận, động tí là nổi giận lôi đình. Làm cho toàn bộ người trong công ty lo lắng thấp thỏm, mấy ông già bọn tôi cũng chẳng dám nói cái gì, đừng nói là mấy người trẻ bị dạy dỗ chả khác nào con cả.”

“Cũng không phải, con trai tôi hơn 40 tuổi vẫn còn về nhà khóc lóc kể khổ với tôi cơ! Gia đình thật quá bất hạnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.