Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1829



Chương 1829

Cố Thành Trung vừa nghe vậy liên ôn nhu xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Không đâu, em khiến anh càng thêm chú ý thận trọng, em khiến anh càng thêm tính toán mưu lược, em khiến anh có một mái nhà, một bộ giáp sắt, một lưỡi dao sắc bén. Em khiến anh có được quyết tâm lớn nhất, dù có đối đầu với trời, với đất, với toàn thế giới thì vẫn luôn giữ được lòng tin tất thắng.”

 

“Còn em chính là phân mềm mại nhất dưới đáy lòng anh. Có em mới có được Cố Thành Trung khiến người ta càng thêm tán thưởng của hiện tại. Anh trước đây cũng chỉ như Phó Thiết Ảnh hiện tại, là người hữu dũng vô mưu, biết chút mưu mô tính toán thì lại thế nào.

Anh của ngày xưa cứng đầu cứng cổ, khăng khăng giữ ý của mình, nhưng anh của hiện tại đã hoàn toàn lột xác, là biến đổi về chất, em hiểu chứ?”

“Nhóc con này, em đừng có tự coi nhẹ bản thân, em sẽ mãi không hiểu được, em đã khiến anh thay đổi đến thế „ nao.

Anh vuốt ve mái tóc xõa tung của cô, anh nhìn cô, sóng mắt lưu chuyển nghìn dặm nhu tình.

Hứa Trúc Linh lúc này mới hòa hoãn được tâm tình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt cô cũng sáng hơn vài phần, dưới ánh đèn chiếu sáng, lấp lánh rực rỡ như sao sáng trên chín tâng mây.

“Em biết anh nghĩ sao chứ?”

“Nghĩ thế nào?”

“Anh cũng có suy nghĩ như ông Đổng, trong mắt anh, chú ba Cố cũng là một người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết nam nhỉ, sức lực dồi dào, anh sao có thể khoan nhượng kẻ khác giở thói ngang ngược trên lãnh thổ nước ta?

Nếu như nơi đây là thủ đô của Nhật Bản thì bọn họ có gây rối loạn thế nào, chúng ta cũng không có lời gì để nói, nhưng nếu chúng dám diễu võ dương oai trên địa bàn của chúng ta thì coi chúng ta là vật trang trí thôi ấy hả?”

“Miệng thì kêu là do dự vì em nhưng thực ra trong lòng anh sớm đã có đáp án rồi. Cố Thành Trung, tình yêu bé nhỏ của anh đều dành cả cho em rồi, nhưng em biết anh còn tình yêu to lớn hơn thế.

Anh không phải một người chiến sĩ, không thể cầm vũ khí bảo vệ đất nước.

Nhưng trong lòng em, anh cố gắng làm hết trách nhiệm nghĩa vụ của mình cũng giống như vậy, quân phục trên người anh là vô hình, huy chương trên người anh cũng là vô hình, vũ khí của anh chính là trí óc, đưa tập đoàn Cố Linh ngày càng phát triển lớn mạnh, thành công đưa ra thị trường, tiên phong về kinh tế”

“Anh là người nội liễm khiêm nhường, khiêm tốn hữu lễ, nhưng cũng không chỉ dừng lại ở đó, cho nên làm sao có thể cho phép kẻ khác vượt biên xâm phạm đây? Chiến trường của thương nhân tuy là vô hình, nhưng anh cũng phải bảo hộ chiến trường của mình mới phải!”

Từng câu từng chữ của Hứa Trúc Linh vang lên hùng hồn khiến nhiệt huyết trong xương máu Cố Thành Trung như tuôn tràn.

Đàn ông ba mươi tuổi như lang như hổ, trí ở bốn phương.

Chỉ là lại trái ngược với tâm nguyện của cô, thứ cô muốn rất đơn giản….. Chỉ cần một cuộc sống an nhàn là đủ rồi.

“Em oán trách anh chứ? Anh đã nói muốn cùng em sống cuộc sống an nhàn, nhưng lại…. Dấy lên thị phi….. Anh nhìn cô đầy hổ thẹn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.