Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1833



Chương 1833

Anh đứng trước mặt Ông Nhật Kinh, ánh mắt sáng như đuốc.

Sau khi nói xong, anh tạm biệt rồi rời đi, Ông Nhật Kinh khế gật đầu.

“Sau này cậu sẽ hiểu tại sao mình lại thất bại…”

Buổi trưa, khi Hứa Trúc Linh vừa mới xong xuôi công việc dưới nhà bếp, vốn đang định nghỉ ngơi một chút thì bỗng nhiên nhân viên phục vụ nói rằng có khách tới.

Cô hơi khó hiểu, bây giờ mọi người đều biết quy định của nhà hàng Tây, sao lại vẫn có người lạc hậu như vậy chứ?

Tại sao lại không biết điều đến mức dù quá giờ rồi nhưng vẫn đến vậy?

Cô thắc mắc đi ra cửa để kiểm tra lại phát hiện đây là người mà mình biết.

“Ông Nhật Kinh sao?”

Hứa Trúc Linh rất kinh ngạc đối với sự xuất hiện của ông ta.

Mặc dù mới chỉ mấy lần có dịp gặp gỡ ngắn ngủi nhưng cô ấn tượng rất tốt với ông ta.

Ông ta không giống với những thương nhân khác, trên người không ngửi thấy bất cứ mùi hôi khó ngửi nào, | cũng không có dáng vẻ khôn khéo tính toán mà chỉ dịu dàng cười híp mắt, nhìn cực kỳ thoải mái.

Nhưng mà cô cũng biết răng những thứ này chẳng qua là dáng vẻ bề ngoài mà thôi.

Ông ta là con lai vậy mà lại còn có thể quản lý hiệp hội thương mại Đà Nã ng. Có thể khiến cho tất cả mọi người chấp nhận xuất thân của ông ta như vậy thì chắc chắn là có chỗ hơn người.

Không những vậy mà còn đứng vững bao nhiêu năm như vậy, ngay cả Cố Đình Sâm nhìn thấy sông ta cũng phải khách khí, mình tuyệt đối không thể xem thường.

Hơn nữa, hiện tại tình hình hỗn loạn của hiệp hội thương mại cũng có liên quan rất lớn với ông ta.

Vậy mà bây giờ còn tìm tới cửa, rốt cuộc là có ý gì?

làn “Lần trước khi vết thương của cô h lại, tôi cũng chưa có dịp đến thăm, gần đây hiệp hội thương mại có rất nhỉ lêu chuyện vụn vặt nên mới bị trì hoãn. Hôm nay đúng lúc có thời gian rảnh rỗi, muốn cùng cô ăn một bữa cơm rồi uống chút trà, vậy có được không?”

Ông ta cười nói, đôi mắt cũng híp lại thành một đường thẳng.

Bây giờ không phải là giờ cơm, nếu như thật sự cố ý tới để ăn cơm thì chắc hẳn sẽ tính đúng thời gian và báo lại trước khi quá giờ.

Chắc chắn là ông ta có chuyện nên mới tới, chỉ sợ… đây cũng không đơn giản chỉ là ăn cơm uống trà.

Hôm nay hiệp hội thương mại họp cuối tháng mà Cố Thành Trung cũng đi.

Có lẽ là bởi vì chuyện này.

“Hình như Ông Nhật Kinh còn chưa được thưởng thức tay nghề của tôi đâu.

Ông muốn ăn cái gì? Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay.”

“Tôi có một trang viên ở khu ngoại thành phía Đông, nguyên liệu nấu ăn đều là mọi người tự nuôi trồng, tất cả đều là những nguyên liệu tươi ngon nhất. Tôi cũng có loại rượu vang tốt nhất, thích hợp để cho các cô gái có thể làm đẹp da.”

“Chỉ không biết là liệu mợ chủ Cố có phiền đi cùng tôi một chuyến không, dù nó cách đây cũng khá xa.”

Đúng là rất xa, vậy thì ông có thể đợi một chút, tôi gọi điện thoại cho chồng tôi đến đón tôi được không?”

Đương nhiên là có thể rồi.”

Ông Nhật Kinh cười híp mắt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.