Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1835



Chương 1835

“Ban đầu cũng có chút sợ nhưng đến bây giờ thì không sợ nữa rồi. Ông không hề có suy nghĩ muốn làm hại tôi.

Có lẽ là bởi vì chuyện Cố Thành Trung trở lại hiệp hội thương mại, muốn năm quyền kinh tế, cho nên ông mới bắt tôi tới đây để cảnh cáo Cố Thành Trung.”

“Đúng là như vậy, tôi sẽ không động đến cô, ngược lại còn có chuyện muốn nhờ cô…”

Ông Nhật Kinh còn chưa nói xong thì đã bị Hứa Trúc Linh ngắt lời.

“Nếu như là để cho tôi khuyên anh ấy dừng tay vậy thì tôi không làm được.

Tôi không thể can thiệp vào quyết định của anh ấy. Anh ấy là một người có tham vọng, tôi tin tưởng vào quyết định của anh ấy vô điều kiện, cũng ủng hộ anh ấy đến cùng!”

“Cô là một người vợ tốt.’ Ông Nhật Kinh nhìn cô, sâu kín nói, thanh âm nặng nề giống như là đang cố đè nén sự bực bội trong lòng.

Đối mặt với ánh mắt của ông ta, cô phải kiềm chế trong lòng nên hơi không được thoải mái.

“Tiếc là là cậu ta không phải là một người chồng tốt. Cô có thể mặc kệ sự sống chết của mình vì cậu ta, nhưng là cậu lại không thể vì cô mà buông tha những thứ hư vinh kia. Trên thế giới này còn có điều gì quan trọng hơn việc vợ chồng hạnh phúc cùng nhau chung sống đến đầu bạc răng long?”

“Lúc nấy Cố Thành Trung ở trong điện thoại cảnh cáo tôi, nếu cô có xảy ra chuyện gì thì cậu ta sẽ tìm tôi để liều mạng. Liều mạng với tôi để làm gì chứ?

Nếu như tôi thật sự muốn giết cô thì bây giờ cô cũng đã là một cái xác rồi.

Đến lúc ấy, cứ coi như là cậu ta lấy được quyền mua bán toàn cầu thì tôi nghĩ rằng anh ta chắc chắn vẫn sẽ hối hận vì đã không lựa chọn cô.”

“Cho nên cô hãy khuyên nhủ chồng của cô thật tốt. Bây giờ cậu ta nên dừng tay lại đi. Lần này người ở công ty Nhật Kinh nhất định phải nắm được quyền làm chủ kinh tế, bọn họ sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào, dùng hết tất cả các biện pháp để lấy được nó.’ Hứa Trúc Linh nghe vậy thì chìm vào yên lặng.

Cô phải đồng ý rằng những lời mà Ông Nhật Kinh nói không hề có ý xấu nào cả. : Nếu như mình xảy ra bất cứ chuyện gì thì dù Cố Thành Trung có ôm tham vọng lớn như thế nào chắc hẳn ngay lập tức cũng sẽ dừng lại, đặt sự an toàn của cô lên đầu.

“Nếu như vậy… thì có lẽ tôi cũng không phải là một người vợ tốt.”

“Đứa nhỏ ngốc này, hai người có thể còn sống chính là điều quan trọng nhất, tôi là người từng trải…”

“Không, có nhiều thứ còn quan trọng hơn so với việc còn sống, đó chính là trách nhiệm. Một người ngay từ khi sinh ra đã mang trong mình những trách nhiệm cần phải gánh vác. Rõ ràng là có trách nhiệm, có năng lực vậy thì tại sao lại không thử? Tính mạng của tôi đúng là rất quan trọng, nếu như tôi chết để anh ấy có thể năm được quyền mua bán toàn cầu thì đó cũng phải phải là chuyện khó hiểu gì, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không hối hận.”

“Tôi hiểu chồng của tôi. Nếu như anh ấy thực sự hối hận thì đó cũng là hối hận vì đã không cho tôi được một cuộc sống tốt đẹp, không được sống cùng tôi đến đầu bạc răng long. Bởi vì tôi biết, nếu như tôi chết đi, Cố Thành Trung chắc chắn sẽ báo thù giúp tôi, sau đó sẽ rời khỏi thế giới này cùng tôi.”

“Anh ấy không nợ tôi bất cứ điều gì, tôi cũng không nợ anh ấy. Chúng tôi chỉ làm những chuyện mà mình phải làm, chứ không phải là hy sinh vì người kia.”

Hứa Trúc Linh nhấn mạnh từng chữ: “Vậy nên nếu Ông Nhật Kinh muốn bắt đầu từ tôi thì có lẽ là sai rồi. Cho dù chết thì tôi vẫn sẽ sẽ ủng hộ mọi chuyện của anh ấy, để cho anh không từ bỏ.”

“Cô gái nhỏ tuổi không lớn lắm, nhưng suy nghĩ lại rất chín chăn, đúng là người sinh sau chắc hẳn sẽ giỏi hơn người sinh trước. Chỉ là việc hai người chịu chết cũng sẽ không tạo được ý nghĩa to lớn nào cả, đánh một trận mà không năm chút phần thắng nào ngược lại còn hy sinh bản thân thì cần gì phải cố chấp như vậy cơ chứ?” “Sao ông có thể chắc chắn là chúng tôi không thắng được?”

Cô cau mày hỏi.

“Tôi biết rõ thực lực của công ty Nhật Kinh, cũng quá rõ thủ đoạn của bọn họ, cho nên căn bản là hai người không thể nào thắng được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.