Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1843



Chương 1843

Chẳng lẽ là đứa bé có vấn đề gì gì sao?

Cô nói bóng gió, nhưng mà bác sĩ cũng không chịu nói cho cô biết, luôn miệng cam kết với cô là đứa bé chắc chắn không có vấn đề gì cả. Ông ấy nhất định sẽ chăm sóc cô cho đến khi đứa bé được bình an sinh ra.

Từ sau khi phát hiện bác sĩ và Cố Thành Trung len lén gọi điện thoại, trong lòng Hứa Trúc Linh luôn cảm thấy không yên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cô muốn tìm Gố Thành Trung để nói rõ mọi chuyện, nhưng mà anh vẫn luôn đi sớm về muộn, lúc cô còn ngủ thì anh đã rời khỏi nhà rồi, đến lúc cô tỉnh thì anh cũng chưa quay về.

Chỉ như vậy bất giác đã trôi qua nửa tháng, một hôm sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình lại đang ngồi trên máy bay.

Cô từ trên giường ở biệt thự được đưa đến trên máy bay, động tĩnh lớn như vậy mà mình lại không tỉnh lại.

Cứ cho là cô ngủ ngon đi thì cũng không có khả năng lại ngủ sâu như vậy, không phát hiện ra bất cứ điều gì.

Cô nhớ buổi tối trước khi đi ngủ có uống một ly sữa bò nóng, chẳng lẽ… Là sữa bò có vấn đề sao?

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, tim khế run lên.

“Trúc Linh, anh đã xử lý thu xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến quần đảo tốt nhất ở Australia để dưỡng thai. Ở đó khí hậu rất dễ chịu, phong cảnh cũng vô cùng xinh đẹp, cùng với đường bờ biển trải dài. Khi em đến đấy, em sẽ cảm thấy thư thái, nhất định em sẽ rất thích. Vậy thì đối với em và con đều có chỗ tốt.”

“Quần đảo Australia sao? Còn dưỡng thai? Anh muốn làm gì vậy?”

“Bây giờ anh không muốn quan tâm bất cứ điều gì cả, anh chỉ muốn bảo vệ em và con của chúng ta thôi.”

Cố Thành Trung nhìn cô, ánh mắt kiên định không dời.

Bàn tay cầm thật chặt tay của cô, dường như sẽ không có ai có thể tách rời họ.

Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, trong nháy mắt đã biết được anh đang tính toán điều gì.

Đó chính là không quan tâm gì cả, không cần quan tâm đến Phó Minh Nam, cũn chẳng cần lo lắng về công ty Nhật Kinh, mặc kệ ân oán hận thù đời trước, cũng mặc kệ Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ…

Anh bỏ xuống tất cả gánh nặng trên vai, để cho cả người được rảnh rồi, vậy thì mới có thời gian để cho cô dưỡng thai.

Mắt không thấy thì lòng sẽ yên, có lẽ chính là ý này.

“Cố Thành Trung, anh điên rồi sao, anh có biết lần này anh rời đi sẽ có ý nghĩa gì không? Có một vài chuyện, anh cố gắng tranh đoạt, chỉ cân không ngừng cố gắng thì có lẽ còn có thể thay đổi kết quả. Nhưng mà bây giờ thì sao?

Anh gạt hết mọi chuyện sang một bên mà không làm gì cả, chắc chắn.sau này anh sẽ hối hận!”

“Phó Minh Nam sẽ không bỏ qua cho Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ đâu, công ty Nhật Kinh cũng sẽ không bỏ qua cho thương hội, anh không hiểu sao?”

“Vậy thì sao chứ, anh là thần tiên sao? Anh có thể quan tâm được nhiều thứu như vậy sao? Anh bây giờ không muốn để ý bất cứ chuyện gì cả, anh chỉ muốn em được sống thật khỏe mạnh mà thôi. Ông Nhật Kinh nói đúng, nếu như em chết, anh giết chết tất cả mọi người chôn theo em thì cũng đâu có nghĩa lý gì nữa! Dù sao thì em cũng đã chết rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.