Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1844



Chương 1844

“Nếu như anh trả thù cho em, nhiệt huyết, trung thành gì đó… muốn anh phải từ bỏ em sao vậy thì anh không cần gì cả. Anh không có điểm mấu chốt cũng không có nguyên tắc, anh chỉ muốn sống thôi vậy cũng không thể được hay sao?”

Mỗi một câu mà Gố Thành Trung nói, đầu là anh nói ra từ tận đáy lòng.

Giờ phút này, anh cực kỳ nhếch nhác, vứt bỏ tham vọng của bản thân!

Anh không muốn giúp đỡ bất kỳ anh em người nhà nào cả, không muốn giúp đỡ đồng nghiệp nào nữa, cũng không cần phải quan tâm tình hình gì hết.

Ở đó, một đám người đêu flaf cắn răng mà tiến lên, nhưng mà anh lại mặc một bộ áo giáp thật dày, từng bước lùi về phía sau.

Từ tận sâu trong lòng, anh vô cùng xem thường bản thân mình.

Giống như là một tên lính đào ngũ vứt hết áo giáp và vũ khí của mình trên chiến trường.

Anh không lừa được mình lại càng không lừa được Hứa Trúc Linh.

Cô biết, anh không thích bản thân trở nên như vậy, vậy tại sao lại phải thỏa hiệp, tại sao chứ?

“Em còn chưa chết, chỉ là em gặp phải chút nguy hiểm mà thôi, mọi việc không đến nỗi sẽ dẫn đến kết quả xấu nhất. Anh không thể chỉ vì một phần trăm xác suất có thể xảy ra mà từ bỏ hết những kết quả tốt như thế được!”

“Hứa Trúc Linh, rốt cuộc thì em có hiểu hay không, cho dù cơ hội chỉ có một phần một nghìn khả năng xảy ra thì anh cũng sẽ không chịu thual”

” Nhưng nếu như việc che chở cho người khác khiến cho em phải bị thương, vậy thì… cứ để bọn họ chết đi cũng được.”

Hứa Trúc Linh nghe được lời nói thâm trầm này, trái tim cũng run rẩy.

Cô không thể tin được những lời như vậy lại được anh nói ra.

“Anh… Anh mau nói lại một lần nữa.”

“Nếu như việc che chở cho người khác có thể khiến cho em bị thương, vậy thì cứ để bọn họ chết đi.”

” Anh sẽ không thay đổi những lời anh nói đâu.”

Đôi mắt của Cố Thành Trung đỏ rực, lộ ra vẻ tàn nhân chưa từng có.

“Vậy thì mọi người sống chết như thế nào anh cũng sẽ không quan tâm nữa sao?”

“Anh đã làm hết sức với Phó Thiết Ảnh rồi, Phó Minh Nam bây giờ khó có thể gây ra chuyện gì. Những chuyện còn lại chắc hẳn Phó Thiết Ảnh vẫn có thể đối phó. Nhưng những gì em nói cũng khiến anh tỉnh táo lại. Anh là một kẻ xấu xa vô liêm sỉ, chuyện gì cũng có thể làm được. Anh không thể để cho em xuất hiện ở trong tâm mắt của ông ta, vậy nên anh nhất định phải đưa em rời đi.”

“Vậy thì công ty Nhật Kinh thì sao?

Anh cũng không cần hiệp hội thương mại Đà Nẵng nữa sao? Những người đó vân coi anh là người đứng đầu, anh có thể vứt bỏ họ như vậy sao? Vứt bỏ quyền làm chủ kinh tế, vậy sau này hiệp hội thương mại Đà Nẵng thua kém người ta, bị người áp chế, ngay cả tập đoàn Gố Linh cũng sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Ngay cả… Công ty của nhà họ Cố mà anh bảo vệ bao năm nay, anh cũng có thể vứt bỏ sao?”

Hai mắt Hứa Trúc Linh mơ hồ dơm dớm nước mắt, nghẹn ngào nói.

Anh có thể từ bỏ tất cả những thứ này sao?

Cố Thành Trung nghe nói như vậy lập tức rơi vào trầm mặc, cô có thể nhìn được ra trong ánh mắt của anh là sự đau khổ và chới với.

Trong nội tâm anh đang cảm thấy vô cùng đau khổ.

Cô chưa bao giờ nghĩ được rằng cô sẽ khiến anh phải rơi vào tình cảnh chọn lựa tiến thoái lưỡng nan như bây giỜ. ; Cô cũng chưa từng nghĩ, anh luôn oai hùng trước mọi người, là một người đàn ông sống không thẹn với lòng nhưng lại vì cô mà chịu thiệt, chịu tổn thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.