Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1845



Chương 1845

Rốt cuộc thì cô có tài đức gì cơ chứ.

Mong muốn hiện tại của cô chính là không muốn làm anh thêm mệt mỏi, cùng anh tiến lên phía trước.

Nhưng bây giờ, cô lại khiến anh phải không cam tâm lùi bước về sau, chưa chiến đã bại rồi.

Tính cách anh kiêu ngạo là thế, nhưng vì cô mà lại chịu thiệt lùi lại phía sau nửa chặng đường.

Lần này anh đi, không hề để ý đến những lời dị nghĩ bàn tán phía sau lưng anh.

Anh là người vô cùng mạnh mẽ có cái tôi cao, nhưng lại nhân nhịn trước những lời chê bai bàn tán của người khác.

Nghĩ đến đây, lòng cô giống như bị thêm dầu châm lửa đốt vậy.

“Tất cả những việc này … anh đều không quan tâm đến gì sao?”

“Phó Thiết Ảnh vẫn còn năng lực tự bảo vệ, không cần anh giúp đỡ gì cả.

Anh đối với anh ta cũng đã hết tình hết nghĩa rồi, vậy còn tập đoàn Cố Linh thì sao chứ? Mặt mũi của nhà họ Cố ở Đà Nẵng này thì sao? Lần này nếu anh đi thì ở Đà Nẵng còn có ai có thể chống đỡ đối phó với hội quán Nhật Kinh được nữa hả? Nếu như chúng ta nhường nhịn chắp tay, thì sau này kinh doanh. đối ngoại của bọn họ cũng không ngóc đầu lên được, tập đoàn Cố Linh ở Đà Nẵng cũng không thể ngóc đầu lên được.”

“Anh… Anh không suy nghĩ đến nhiều như vậy.”

Cô nói một tràng dài với nhiều ý khuyên nhủ với anh, mong răng những lời đó có thể khiến anh suy nghĩ thêm.

Nhưng anh trầm mặt một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài đáp lại một câu yếu ớt như vậy.

Lời nói của ông Nhật Kinh giống như một gậy gõ khiến anh thức tỉnh.

Nếu như anh thực sự không để ý đến mọi chuyện và ra tay giết người thì sao?

Anh còn có thể làm gì khác ngoài việc trả thù chứ?

Giết người vậy thì anh cũng không thể quay lại được. Làm sao anh có thể đạt được công danh lợi lộc, địa vị quyên quý cơ chứ?

Anh không cần phải đánh cược.

Không phải đánh cược cũng không chịu đầu hàng.

Thật là ngu ngốc khi đặt cược vào những người đang nhăm nhe chờ trực.

“Anh quyết định giao lại công ty cho Phó Thiết Ảnh, năng lực của anh ta cũng đã rõ ràng, ba tháng vừa qua tập đoàn .J&C cũng đã thoát khỏi nguy cơ sụp đổ mà vực dậy phát triển lại, trở thành chi nhánh công ty mạnh mẽ nhất dưới tập đoàn Cố Linh. Tình hình phát triển rất tốt. Giao tập đoàn Gố Linh lại cho anh ta, anh rất yên tâm.”

“Em sợ anh bị người người ở Đà Nẵng chỉ trích chê cười thì lập tức chúng ta rời khỏi đây.”

“Mỗi một người đều có suy nghĩ tâm †ư riêng, em không phải là Bồ Tát. Anh là toàn bộ suy nghĩ của em, em không thể không ích kỷ được.”

“Anh đi rồi, thì một trăm lần anh vẫn có thể rời đi. Nhưng còn bố mẹ anh, anh chị em của anh, bạn bè anh cũng vẫn bị người khác chê cười. Đây không phải là chuyện cá nhân của anh, mà là chuyện của các gia đình tài phiệt ở Đà Nẵng.

Bọn họ chấp nhận đánh một trận với anh, có thể bên cạnh anh giúp đỡ anh vô điều kiện, bất kể là thắng hay thua cũng không hề trách cứ anh. Bây giờ còn chưa kịp hành động mà anh đã đi rồi, anh lại để cho bọn họ gánh vác trách nhiệm tiếng xấu cho anh sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.