Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1847



Chương 1847

Cũng không giống Cố Ngọc Vy, làm bác sĩ, hàng năm đều đến biển giới đóng quân cùng bộ đội, gặp biến cố cũng không hề sợ hãi, ung dung mà đối mặt.

Cô cũng không giống như dì Quý, dì không hề bước chân ra khỏi nhà nhưng vẫn có thể xử lý được chuyện xa ngàn cây, ở nhà vẫn nắm vững thắng lợi, là người họ Gia Cát.

Cô thực sự vô dụng.

Biết đầu óc mình ngu ngốc, tay chân lóng ngóng, chỉ từ tầng thấp nhất mà cố găng vươn lên.

Cô còn biết làm gì nữa?

Biết nấu cơm, biết quản lý cửa hàng, biết kiếm tiền…

Chỉ như vậy mà thôi.

Nấu cơm là một kỹ năng sao? Bây giờ cô mới cảm thấy, nhưng kỹ năng này cũng quá vô dụng rồi.

Cô không thể giúp được anh, càng không thể tự bảo vệ mình.

Cô… Sao cô có thể vô dụng như vậy chứ? Lại còn làm liên lụy đến Cố Thành Trung?

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình vô dụng như vậy, liên tục chế giêu phỉ nhổ bản thân mình.

Cưới vợ thì cưới vợ hiền, nhưng cô lại khiến ước muốn thành danh của Cố Thành Trung càng tệ hơn, biến anh ra nông nổi như giờ.

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, không thể chịu được, hết lời nói nổi.

Bên trong buồng máy bay, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. ˆ Hứa Trúc Linh đã ngừng khóc, nước mắt cũng đã khô khốc lại, không còn chút nước mắt nào để chảy ra nữa.

Hai tròng mắt cô trống rỗng thất thần, giống như mất hồn mất phách.

Cố Hàn Châu nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Em không cần tự trách bản thân đâu, tất cả mọi chuyện này đều là do anh tự quyết định, em không liên quan đến.

Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn anh, không nói lời nào, sắc mặt không chút biểu cảm nào cả, không hề có một phản ứng gì đáp lại.

Cô không hề tin vào lời này của anh.

Không phải tại cô thì còn tại cái gì nữa chứ?

Cố Thành Trung định khuyên nhủ cô thêm nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Cô vô tội, tất cả mọi chuyện đều do anh quyết định.

Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không tin anh. ; Qua vài ngày nữa, chờ cô có thể chấp nhận, hơn nữa còn có đứa trẻ, cô sẽ dần cảm thấy tốt hơn thôi.

Gòn về Đà Nẵng…

Nhất định anh sẽ không nhúng tay vào nữa, tránh gây thêm rắc rối.

Máy bay bay tầm bốn tiếng mới tới được một quân đảo.

Cố Thành Trung đã sớm cho người dọn đẹp qua, có biệt thự, vườn hoa, còn có cả một rừng cây ăn quả.

Khí hậu nơi này rất dễ chịu, phong cảnh rất đẹp, quan trọng nhất là không có người nào quấy rầy, vô cùng hoang văng.

Nếu như không phải hiện tại có nhiều chuyện xảy ra thì cô cũng không cần bận tâm đến nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nơi này đúng là một nơi rất tốt để dưỡng thai. Nhất định cô sẽ hạnh phúc vui vẻ ở đây.

Nhưng hiện tại lại không phải lúc…đứa trẻ này… xem ra thực sự không phải thời điểm thích hợp.

Lỡ như không giữ được đứa trẻ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.