Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1848



Chương 1848

Mỗi khi suy nghĩ này vừa mới nảy ra, tim cô đều cảm thấy đau nhói.

Cô là mẹ đứa bé, làm sao có thể có suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ?

Không, cô không thể ích kỷ mà phá bỏ đứa bé được…

“Như vậy thì em sẽ không cảm thấy xa lạ nữa, cũng không cần phải:tốn công làm quen với một nơi ở mới.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy khẽ gật đầu với anh, chắc anh đã tốn rất nhiều công sức rồi. Ngay cả những mỹ phẩm dưỡng da cô hay dùng, cũng được bày theo thứ tự mà bình thường cô sắp xếp.

Đối với cô, anh luôn dành trọn yêu thương, mọi thứ đều tốt cả.

Tốt đến mức cô không thể bắt bẻ gì cả. Cuối cùng lòng lại sinh ra cảm giác áy náy.

“Em không thích sao?”

Cố Thành Trung thận trọng hỏi, bởi vì từ đầu đến đuôi cô không lộ ra một nụ cười nào cả.

Những lời hỏi này khiến cô sững sờ Vào giờ phút này, làm sao cô có thể vui vẻ lên được.

Nhưng nếu đã là lựa chọn của anh, cô có phải bày ra dáng vẻ giả bộ chút cũng tốt rồi.

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Nơi này thực sự là một chỗ ở tốt, em rất thích. Sau này định cư ở nơi này lâu dài cũng không tệ nha, em rất hài lòng ..”

“Vậy thì tốt rồi.”

Cố Thành Trung mím môi lại, lúc lâu sau mới nói ra được một câu.

Trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, nụ cười của cô thực sự quá gượng gạo, cô không biết diễn xuất, mỗi lần diễn xuất cô đều không biết làm thế nào.

Anh nhìn đã thấy rõ được cô, trong lòng cô đang cảm thấy khó chịu.

Mấy ngày sau đó, Hứa Trúc Linh không hề đề cập tới chuyện ở Đà Nẵng, làm như tới bây giờ chuyện này cũng chưa từng xảy ra.

Cùng ngày đó, cô vẫn khó kiêm chế được cảm xúc của mình. Đến mấy ngày kế tiếp, cô chỉ cố nhếch miệng lên tạo nụ cười giả dối.

Mặc dù Cố Thành Trung vẫn có thể nhịn ra được, nhưng so với ngày đầu đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Anh luôn đều đặn một ngày tự xuống bếp nấu ba bữa cho cô.

Bên trong biệt thự, trừ lúc quét dọn của người giúp việc, thời gian còn lại chỉ có đôi vợ chồng trẻ bọn họ.

Đây là cuộc sống trong giấc mơ của cô, yên bình thư thái, tránh xa thị phi, tránh xa những thứ xô bồ.

Buổi sáng thức dậy, cũng không gấp gáp dậy luôn, mà làm nũng nằm thêm ở trên giường.

Cô sẽ ăn bữa sáng ở trên giường, đến giờ ánh nắng mặt trời tốt, thì ra sân năm phơi nắng.

Cô thử học thêm những thứ mới như học cắm hoa, học pha trà.

Khi học pha trà, cô mới hiểu được tại sao ông Nhật Kinh coi uống trà là một nghệ thuật, phải học nhiều năm thì mới thành công.

Cô không học được võ công, không học được cách chữa bệnh cứu người.

Bây giờ cô đang mang thai, chỉ có thể chuyên tâm học những thứ này được thôi.

Nếu không thì trái tim loạn nhịp và xơ xác của cô không biết dùng cách nào có thể làm nó bình tĩnh lại.

Cô Thành Trung không có việc gì làm liền học xới đất, học về các loại hoa, học về nghệ thuật canh tác.

Trước kia anh chỉ thường nhốt mình trong phòng làm việc, nhưng bây giờ cũng không cần mở máy vi tính ra nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.