Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1849



Chương 1849

Nhiều khi không tìm thấy anh, thì chắc chắn anh đang ở trong bếp nghiên cứu về dinh dưỡng của các bữa ăn.

Cô không thể ngồi lâu được, luyện tập một lúc rồi lại đứng dậy hoạt động.

Đoán được nhất định anh đang ở phòng bếp, liền đứng dậy qua đó.

Vừa mới tới phòng khách, liền nghe được âm thành từ phòng bếp truyên đến.

Cố Thành Trung đang gọi điện thoại sao?

Hứa Trúng Linh không kiêm được tò mò mà bước chân nhẹ nhàng, rón rén qua đó.

Cô đứng ở khe cửa, nhìn thấy Cố Thành Trung đang ở bên trọng nghe điện thoại, giọng vô cùng nặng nề, sắc mặt nghiêm nghị, dường như đang gặp vài vấn đề.

Anh không phải đã rũ bỏ sạch sẽ mọi chuyện ở Đà Nẵng sao? Đã nhiều ngày rồi anh cũng không xử lý công chuyện, vậy hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

Cuộc điện thoại này kéo dài tâm hơn hai mươi phút rồi mới ngắt, cô không nghe rõ được họ đang nói gì.

Sau đó, cô phát hiện ra Cố Thành Trung đã giấu cô nhiều lần lén lút gọi điện thoại.

Đôi lúc là ở nhà vệ sinh, đôi lúc lại ở nhà kho.

Hơn nữa anh cũng đã bắt đầu trở lại phòng làm việc.

Anh cho răng bản thân đang làm rất tốt, không lọ ra bất kỳ sơ hở nào.

Bởi vì mỗi lần kết thúc cuộc điện thoại, anh đi ra đều thấy Hứa Trúc Linh đang căm hoa, pha trà, giống như nửa ngày đều không dịch chuyển khỏi cái ghế vậy.

Cố Thành Trung ngỏ ý giúp cô di chuyển nhiều hơn nhưng cô lắc đầu từ chối.

Cô đang mang thai, rất lười di chuyển.

Hứa Trúc Linh sợ rằng mình đi loạn khắp nơi sẽ khiến công việc ngầm kia của anh bị bại lộ. 2 Mặc dù cô không nghe được nội dung cuộc điện thoại, nhưng cô cũng không phải là người ngu ngốc, ít nhiều cô cũng đoán ra được.

Anh luôn kiên định nói sẽ rũ bỏ lại công chuyện ở Đà Nẵng, nhưng lại sợ để cô biết sẽ khiến cô cảm thấy khổ sở.

Bây giờ cô không cần thứ gì cả, không oán cũng không hận, nếu như anh vui vẻ thì cái gì cô cũng nghe theo anh.

Chẳng qua là việc pha trà cắm hoa thực sự rất nhàm chán, cô học lâu như vậy rồi cũng chán nên muốn tìm việc khác để làm.

“Cố Thành Trung… Anh có mang theo súng không?”

“Cái gì cơ?” Có Thành Trung đang làm bữa trưa cho cô, đột nhiên nghe cô nói vậy, hung hăng cau mày lại, giọng cũng trầm xuống vì kinh ngạc.

“Anh dạy em bắn súng với cái bia đi, lần trước là lần đầu tiên em bắn súng, em thực sự chính xác là quá kém.”

Do cô nhớ lại lần đầu tiên bắn súng, cô bị sự sợ hãi làm cho run rẩy, hồn vía cũng bay hết rồi.

Phát súng đó cũng không bắn trúng người vô tội, ngược lại cô còn bị nó làm bị thương.

Khi đó cô còn đang vui mừng rằng mình không có giết người, nếu không thì sẽ phải tội nghiệt sâu nặng.

Nhưng sau đó cô lại suy nghĩ lại, nếu như mình không bắn hắn ta, thì hắn †a sẽ ra tay giết chết cô.

Nếu như hắn ta phát hiện ra cô, nổ súng trước cô, tất nhiên là muốn mạng sống của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.