Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1855



Chương 1855

“Em nói đúng. Mặc dù em không ùng được nhưng học thì cũng không hải chuyện gì xấu cả. Anh cũng đã họn loại súng thích hợp cho em rồi, không nặng, bắn trong cự ly ngắn, thích hợp với các khoảng trung, hơn nữa còn có thể bắn ra nhiều phát đạn. Ống đạn cũng đã chuẩn bị xong cho em rồi, đổi đạn rất tiện nhé.”

“Nhưng bây giờ em không được dùng súng thật, trước hết hấy dùng súng đạn cao su đã, sau khi thuần thục lên tay rồi thì dùng súng thật sau.”

“Chồng thật tốt quá đi, nhất định em sẽ mau học được thôi.”

“Em đừng tưởng bắn súng đơn giản thế, trước là tập với cái bia cố định. Sau vài ngày anh sẽ chuyển thành bia tự di động. Sau đó anh sẽ đích thân ra làm con tin, rèn luyện cho em bắn chính xác.”

“Phúc tạp như vậy sao?”

Hứa Trúc Linh sốt sắng, cô còn tưởng rằng bắn súng rất đơn giản cơ chứ, nhưng nghe anh nói vậy thôi mà da đầu cô đã tê dại rồi.

“Không sao cả, anh sẽ giúp em, thây giỏi thì học trò cũng giỏi, em đừng có mà phá hỏng danh tiếng của anh.”

Anh cưng chiều sờ đầu cô. ˆ Hứa Trúc Linh vốn đã cảm thấy bản thân mình kém cỏi, nghe như vậy cô lại càng lo lắng run lẩy bẩy hơn.

Sau khi học xong nhất định cô sẽ làm xấu mặt thầy giáo mất.

Ngay sau đó, Cố Thành Trung bắt đầu giờ học bắn súng của cô.

Lực ở cổ tay của cô yếu, luyện tập một giờ đồng hồ đã cứng đờ mệt mỏi, cũng may anh đã chuẩn bị thuốc rượu từ trước để xoa cổ tay cho cô.

Tính tình cô cố chấp, nghỉ ngơi được lúc đã tiếp tục tập luyện.

Nửa đêm nhân lúc anh ngủ say, cô lại len lén đi luyện tập. Cô không biết rằng mình không đủ thông minh, nên mới phải dùng cách này, cần cù bù thông minh.

Cô vẫn cứ nghĩ rằng mình luyện tập vào nửa đêm như vậy sẽ không bị Cố Thành Trung phát hiện, nhưng nhất cử nhất động của cô đều đã lọt vào tâm mắt của anh rồi.

Cô luyện bắn súng một tiếng đồng hồ. Cố Thành Trung đứng ở trên ban công lo lắng nhìn cô với tâm tư nặng nề.

Cô cố gắng như vậy không phải vì bản thân cô, mà là vì không muốn anh bị ràng buộc bởi cô.

Anh vẫn hy vọng rằng cô không học bắn súng thì thật tốt biết bao.

Mỗi lần Hứa Trúc Linh luyện tập xong, cổ tay cô đều vô cùng đau đớn, vừa đỏ vừa sưng lên, cách tay cũng đau rát muốn chết được.

Cô có thể ngủ một giấc thì sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, việc ngủ giống như thuốc tiên vậy.

Cô hoàn toàn không biết, khi cô luyện tập một giờ thì người đàn ông này sẽ mất đến hai giờ để giúp cô lưu thông †uần hoàn máu, nắn bóp cánh tay, cũng chỉ mong có thể giúp cô thoải mái hơn được phần nào.

Hứa Trúc Linh luyện tập từ bắn bia cố định đến bia di động điện tử, nhưng cuối cùng dưới trường hợp bia di chuyển qua lại như này, cô lại không muốn bắn trúng điểm trí mạng.

Cô rõ ràng có cơ hội bắn vào điểm chính giữa đầu và ổ bụng, nhưng cô lại mềm lòng, không ra tay được. Mỗi lần đều là bắn vào chỗ khớp xương.

Lúc cô đang tự mãn thì không nghĩ tới Cố Thành Trung đã chuẩn bị cho cô một màn thử thách cuối cùng.

Cố Thành Trung đứng ở bên cạnh nói: “Trúc Linh, em luyện tập bao lâu rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.