Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1858



Chương 1858

Cơm nước xong xuôi, Cố Thành Trung đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi, còn sau đó anh thì đi rửa bát.

Hứa Trúc Linh trở về phòng ngủ, rồi lại đi ra lại, ở trên câu thang cô nghe được giọng nói của Cố Thành Trung bên dưới truyền đến.

Anh đang gọi điện thoại.

“Không phải tôi nói với anh là đừng có tùy tiện gọi điện thoại cho tôi sao?”

Trong giọng nói của anh dường như mang sự tức giận.

“Cố Thành Trung, tôi đã gặp hội quán Nhật Kinh rồi. Thái độ của đối phương rất kiêu ngạo và cứng rắn. Họ kiên quyết muốn nắm bắt được quyền kinh tế. Mấy ngày nay ông Nhật Kinh vẫn đóng cửa không tiếp khách, không hề xử lý chuyện của hiệp hội Thương mại. Nhưng người khác đều đã loạn như một nồi cháo. Hiện tại, công ty chỉ nhánh của hội quán Nhật Kinh ở Đà Nẵng đã vô cùng nCông cuồng làm loạn rồi.”

“Cho dù có tôi ở đấy cũng không áp chế được đâu.”

Phó Thiết Ảnh trầm giọng nói.

Anh ta rất hiếm khi nhận thua, nhưng lúc này đây anh thực sự không thể làm gì hơn nữa.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cố Thành Trung vội vàng hỏi.

“Bây giờ hiệp hội Thương mại vẫn do ông Nhật Kinh làm chủ, đã sắp đến lúc đổi nhiệm kỳ rồi, môi thành viên của hiệp hội Thương mại đều có đủ tư cách ứng cử làm chủ tịch hiệp hội. Nhưng mà tôi… không có tư cách đó. Mặc dù thế lực của Cố Linh ở Đà Nẵng vô cùng to lớn, nhưng tôi cũng phát huy ra được.

Ông Nhật Kinh đã ra lệnh, vào khoảng thời gian đang nhiều việc xảy ra, đã vào làm thành viên sẽ không được rút tiền khỏi hiệp hội.”

“Bây giờ tôi thực sự không thể làm gì hơn, hiện tại người duy nhất có tư cách ứng cử chính là anh đó.”

“Tôi sẽ không trở về đâu.” Tên miền mới của bên mình Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Cố Thành Trung cắn răng nói: “Tôi đã hạ quyết tâm rồi, nếu như Gố Linh không còn cách nào thể phát huy năng lực thì coi như là xong. Chuyện hiệp hội Thương mại không cần nhúng tay vào, anh chỉ cần tập trung đối phó Phó Minh Nam là được.”

“Anh nghĩ kĩ chưa?” Giọng Phó Thiết Ảnh hơi ngập ngừng: “Xưa nay tôi không hề để ý mặt mũi gì cả, chỉ là một tên lưu manh vô lại, sống chết những người này trong mắt tôi đều không đáng nhắc tới.

Tôi cũng không quan tâm lời đồn đại bàn tán gì cả. Bây giờ tất cả tập đoàn kinh doanh ở Đà Nẵng cũng đã đồng tâm hiệp lực, loại bỏ đi kẻ thù ngoài.

Nhưng ở giờ phút quan trọng này anh lại rút lui, không màng nghĩ tới chuyện có thành hay bại. Cố Linh cũng trở nên không có chủ.”

“Đến lúc đó hiệp hội Thương mại sẽ rơi vào tay của hội quán Nhật Kinh. Việc đấy sẽ gây tổn hại cho cây đại thụ ở Đà Nẵng, cũng chính là Cố Linh. Đến lúc đó, Cố Linh bị tấn công rồi thì anh có thể chống đỡ được bao lâu, anh có nghĩ tới chưa?”

“Dĩ nhiên là tôi cũng đã nghĩ quá, cho nên tôi đã để cho anh hai xử lý công việc ở chỉ nhánh công ty ở London. Nếu như Đà Nẵng không có chỗ để phát triển thì chúng ta sẽ ra nước ngoài phát triển.”

“Bỏ trai đẹp để yêu người trông xe, trước đó chưa có chuyện đó nha.”

Phó Thiết Ảnh không nhịn được mà cười ra tiếng.

Qua màn hình điện thoại, Cố Thành Trung có thể nghe được ý giêu cợt của anh ta, không kiềm được mà thấy trên mặt nóng hừng hực.

Anh ta liếc mắt, trâm giọng nói: “Phó Thiết Ảnh, anh không có tư cách nói tôi đâu. Cố Linh được như ngày hôm nay đều là một tay tôi gây dựng. Dù lần này thế lực đã bị hao tổn một nửa, tôi vẫn chống đỡ được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.