Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1872



Chương 1872

Diệu Miêu nhỏ giọng nói thầm, bàn tay hung hăng bóc vỏ quýt.

“Miêu Miêu, cậu đang nói gì vậy?”

Phó Thanh Viên nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn chân thành và nhiệt tình như trước.

Cậu ta ngồi dưới ánh nắng, gương mặt dịu dàng, đúng là một thiếu niên khôi nCô tuấn tú.

Tuổi vẫn chưa qua hai mươi, bộ dạng đường đường chính chính, nếu như không phải là một tên ngốc, chỉ sợ có không ít người đẹp lại gần để nịnh bợ rồi.

Diệu Miêu vấy tay, tỏ ra không có việc gì.

Phó Thanh Viên mím môi, không nói gì nữa.

Cậu ta không lấy tiền, đưa cho cô bé.

“Anh, anh tên là gì vậy?”

“Phó Thanh Viên.”

Cậu ta nói tên của mình.

Diệu Miêu nghe vậy, tim cô ấy đập lộp bộp.

Phó Thanh Viên…

Cái tên này là do Phó Minh Nam đặt, trước đây cô ấy không hiểu cái tên này nghĩa là gì, căn bản cũng không quan tâm, huống hồ từ trước đến giờ Phó Thanh Viên đều không nói.

Bây giờ nghĩ lại mới hiểu ra ý nghĩa của cái tên này.

Cô ấy ngây ra nhìn cậu ta, khóe miệng Phó Thanh Viên đang cong lên, nụ cười như gió xuân tháng ba, làm lòng người ấm áp.

Bối cảnh của cậu ta đã vỡ nát như vậy rồi, thế nhưng tấm lòng vẫn dịu dàng như lúc đầu.

Rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào mới có thể giữ được cái tâm ban đầu như thế này, trở thành một người ấm áp, đối xử tử tế với người khác?

“Anh Phó Thanh Viên, trước đây em tên là Lý Thái Nghiên, bố mẹ mới đặt tên mới cho em là Dư Hân. Anh cứ gọi em là em Hân được rồi. Sau này em lớn sẽ trở lại Đà Nẵng, làm vợ anh có được không?”

“Vợ… Vợ là cái gì cơ?”

“vợ?”

Vấn đề này cũng làm cô bé ngây ra.

Cô bé gãi đầu, nói: “Chính là người ở cùng anh, ăn cơm cùng anh, chơi cùng anh.

“Hả? Đấy chính là vợ sao? Vậy thì anh có rồi!”

“Ai vậy?”

Cô bé vô cùng thất vọng hỏi.

“Cô ấy đó.”

Phó Thanh Viên bình thản chỉ sang Diệu Miêu ở bên cạnh, Diệu Miêu đang ngồi ăn quýt, nghe được lời này thì kinh ngạc đến nỗi quýt cũng rơi xuống đất.

Vợ… Định nghĩa của vợ là như vậy sao?

Còn phải ngủ cùng, làm chuyện xấu hổ cùng nhau nữal “Vậy… Vậy được rồi… Vậy thì chị ơi, chị làm vợ anh ấy, em làm em gái của anh là được rồi. Nếu như chị không làm nữa, chị nói với em, em sẽ làm vợ của anh.”

“Chị làm chứ, ai nói chị không làm, chị làm vợ.”

Diệu Miêu vội vàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.