Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1873



Chương 1873

Mới tý tuổi học gì không học, lấy học kiểu lấy thân báo đáp như ở trong phiml : Cô bé nghe thấy câu này, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

“Được rồi được rồi, em cũng cảm ơn rồi, phải quay về rồi, chú cảnh sát đang đợi kìal”

Diệu Miêu không nhẫn nại được mà giục cô bé, cô bé cứ đi được ba bước lại quay đầu lại, cả mặt là sự tiếc nuối.

Nhìn thấy cô bé rời đi, Diệu Miêu mới thở phào một hơi.

Cô ấy tiếp tục bóc quýt cho Phó Thanh Viên.

“Tên ngốc, cậu đừng có để ý đến nó, toàn nói mấy điều lung tung.”

“Ừ, biết rồi. Vậy tôi có vợ chưa?”

Câu hỏi này làm cho Diệu Miêu một lúc sau vẫn không thể hoàn hồn, nói: “Cậu không có, có… Cũng không phải là Í tôi. Những lời này đừng nói lung tung, bị truyền ra ngoài thì không hay đâu.”

Cô ấy vội vã đứng lên, đột nhiên muốn rời đi.

Lần này còn làm cô ấy bất an hơn cái lần cô dạy cậu ta làm việc xấu, không nhịn được mà muốn chạy trốn.

Phó Thanh Viên vẫn ở chỗ cũ không động đậy gì, chỉ im lặng nhìn bóng lưng của cô ấy khi rời đi, trong ánh mắt lóe lên một ánh sáng kỳ lạ.

Bởi vì Phó Thanh Viên bị bệnh phải nằm viện, tin tức không được truyền ra ngoài, cô ấy phải một mình đi ra.

Tránh đi camera giám sát, cô ấy dễ dàng trốn ra ngoài.

“Ông chủ, sao ông lại đến Đà Nẵng vậy? Không phải ông nói đến Đà Nẵng sẽ dính phải rất nhiều phiền phức sao?

Ở đây có tôi lo là được rồi, ông cứ yên tâm đi.”

“Vốn dĩ tôi không muốn đến, thế nhưng Nhật Kinh làm to chuyện rồi, tôi không ngồi yên được.”

“Ông chủ đang lo lắng về Hứa Trúc Linh sao?”

“H Bên kia điện thoại không phát ra tiếng gì nữa, Diệu Miêu đoán có lẽ cũng vì điều này.

“Hiện tại Hứa Trúc Linh rất ổn, bên cạnh cũng có Phó Thiết Ảnh bảo vệ, trước đây tôi cảm nhận được xung quanh biệt thự có người lạ hành động, hai ngày nay không thấy nữa, có lẽ bị người khác xử lý rồi.”

“Tôi tin người Phó Minh Nam bồi dưỡng ra được, thế nhưng chuyện gì cũng không chắc chắn. Cô tiếp tục ở lại nhà họ Cố, ngoài ra, giúp tôi đưa một đồ vật tới Nhật Kinh.”

“Nhật Kinh Xuyên Hi sao?”

PÙ”

Một âm thanh phát ra từ bên kia điện thoại, rất nhanh đã biến mất, sau đó rơi vào trâm lặng.

Diệu Miêu không nói gì nữa, biết rằng người này như một điều kiêng kị trong lòng ông chủ.

Cô ấy vội vàng cúp điện thoại, điến địa điểm đã hẹn, lấy đồ vật.

Hôm nay muốn đưa đi có chút khó khăn, ngày mai lại tìm thời gian khác vậy.

Cô ấy quay trở lại biệt thự, không có ai biết được cô ấy đã rời khỏi một lúc.

Đương nhiên, chuyện này không giấu được Phó Thanh Viên.

Nếu như không có sự che giấu của Phó Thanh Viên, cô ấy cũng không thể rời đi dễ dàng như vậy được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.