Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1890



Chương 1890

Nhưng áo vừa mở ra, Diệu Miêu đột nhiên có phản ứng kịch liệt. Cả bàn tay nhỏ của cô bị máu dính bẩn sống chết năm chặt lấy tay cậu ta, cũng không biết sức lực có được từ đâu.

Cô ấy không hề mở mắt, rõ ràng vẫn đang trong cơn mê man. Đây là phản ứng vô thức.

“Đừng… Đừng động vào tôi.:Xin ông đấy, đừng động vào tôi. Tôi sẽ… Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông. Đừng mà, đừng mà…”

“Diệu Miêu?”

Lời nói của cô ấy mang theo tiếng nức nở, dường như đang trải qua chuyện tuyệt vọng nhất.

Khóe mắt còn chảy ra những giọt nước mặt tựa như pha lê, thấm ướt cả búi tóc.

Phó Thanh Viên nhìn thấy vậy thì trong lòng giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt.

Rốt cuộc cô ấy đã trả qua chuyện gì?

“Diệu Miêu, tôi đang giúp cậu. Vết thương của cậu không thể để kéo dài thêm nữa.”

“Đừng mà… Tôi sẽ ngoan ngoãn làm việc. Tôi không đi học nữa, tôi cũng sẽ không ăn nhiều như vậy nữa. Tôi… Một ngày tôi sẽ chỉ ăn một bữa. Xin ông, đừng như vậy…”

“Diệu Miêu, Diệu Miêu…”

“Đừng mà, xin ông…”

Cô ấy vần luôn miệng khổ sở van nài, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Cuối cùng Phó Thanh Viên cũng không kìm được mà ôm cô ấy vào trong lòng. Bàn tay to lớn của cậu ta vuốt ve lên mái tóc mượt mà của cô, dùng giọng nói ấm áp, nói: “Là tôi. Tôi là Phó Thanh Viên. Tôi là đồ ngốc của cậu. Tất cả người trên thế giới này đều có thể làm hại đến cậu, nhưng tôi thì không.

Diệu Miêu, tôi muốn giúp cậu, đừng từ chối tôi.”

“Phó… Phó Thanh Viên.”

Lời của cậu ta, dường như cô ấy đã nghe được.

“Đồ ngốc… Đồ ngốc Phó Thanh Viên… Tôi sẽ không vứt bỏ cậu. Tôi giữ cậu, cậu đừng sợ, tôi sẽ không vứt bỏ cậu.”

“Ừ, tôi biết. Vậy tôi cũng không bỏ cậu, được không? Hiện giờ tôi cũng đã có thể coi là một người đàn ông rồi, tuy tôi không có đầu óc kinh doanh như bọn họ, cũng không có công phu đánh đấm giỏi như bọn họ, nhưng tôi vẫn sẽ như trước đây dùng toàn bộ sức lực bảo vệ cho cậu, cố gắng bằng toàn bộ khả năng của tôi mang tất cả đến cho cậu.”

“Chỉ cần là thứ cậu muốn. Chỉ cần là thứ tôi có thể có.”

“Diệu Miêu, buông tay. Tôi xử lý vết thương giúp cậu.”

Vào đúng lúc ánh trăng sáng nhất, ánh trăng trong veo và lành lạnh xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên người hai người họ.

Bọn họ giống như những con nhím với gai nhọn mang trên mình chẳng chịt vết thương. Chỉ có ôm lấy nhau, bọn họ mới có thể cảm nhận được da thịt nơi vùng bụng mềm mại nhất của nhau.

Đó là nơi mềm mại, ấm áp nhất trên cả người họ, chỉ lộ ra cho người mà mà họ yêu quý.

Diệu Miêu dường như nghe hiểu lời Phó Thanh Viên nói, từ từ buông bỏ sức lực, không còn ngăn cản hành động của cậu ta nữa.

Phó Thanh Viên xé áo Diệu Miêu, đệ lộ ra bờ vai gầy.

Một phát bắn xuyên vào máu thịt, nhưng vẫn còn may, chưa bị thương vào đến xương.

Máu đã không còn chảy nhiều nữa, kết thành một tầng vảy máu đông dày.

Cậu ta làm sạch vết bẩn xung quanh, cố gắng nhẹ tay hết sức có thể, nhưng vần làm Diệu Miêu thấy đau.

Cô ấy nhíu chặt mày, từ trong miệng truyền ra tiếng hô hấp đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.