Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1898



Chương 1898

Buổi chiều hôm đó, Diệu Miêu gọi điện thoại cho người đó, nội dung hiển thị rỡ ràng trên máy tính của cậu ta. Đối phương là nữ, giọng nói hình như là một người phụ nữ trung niên.

Địa chỉ định vị là ở một khách sạn ở phía Đông thành phố.

Cậu ta không muốn đánh rắn động cỏ. Phải định vị thêm mấy lần nữa, xem thử phạm vi của bà ta.

Cậu ta phát hiện, mỗi ngày Diệu Miêu đều sẽ báo cáo hành tung của Hứa Trúc Linh với người đó. Mà mỗi lần lại định vị ra địa điểm khác nhau. Mà nơi định vị được nhiều nhất lại là biệt thự Nhật Kinh, nơi ở của Nhật Kinh Xuyên Hi.

Người đó không có nơi ở cố định, thường là ở những khách sạn không chính quy, không cần chứng minh thư.

Cho nên rất khó tra ra người này là ai.

Điều mà Phó Thanh Viên thấy hứng thú hơn là quá khứ của Diệu Miêu. Cậu ta muốn nghe được một vài manh mối từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng lại chẳng có được điều gì.

Ngày thứ bảy, Phó Thanh Viên dám chắc chăn vị trí, bảo Cố Thành Trung mai phục ở cửa của biệt thự Nhật Kinh.

Quả nhiên đã bắt được một người phụ nữ.

Trên mặt bà ta lại có một vết sẹo xấu xí kéo dài từ đuôi mày đến bên cạnh mũi, đại khái khoảng mười xen-ti-mét, trông có phần dọa người.

Ngoại trừ vết sẹo này, gương mắt này giống hệt với Quý Thiên Kim.

“bo Cố Thành Trung sững người, nhíu chặt mày.

“Diệu Miêu đã bị bại lộ rồi, phải không?” Giọng nói của bà ta cực kỳ khàn, nghe vô cùng kỳ dị.

“Diệu Miêu không phản bội bà, mà là tôi có cảnh giác. Bà… Là mẹ đẻ của Trúc Linh, phải không?”

“Ừm. Tôi cho rằng còn cần một thời gian nữa chúng ta mới mới có thể gặp mặt. Nếu đã gặp rồi, vậy thì nói chuyện đi”

“Vâng. Con rể đưa mẹ vê. Nếu như Trúc Linh biết được mẹ còn sống, cô ấy nhất định sẽ rất vui.”

“Không cần. Tùy ý tìm một nơi là được. Tuyệt đối đừng để con bé biết tôi còn sống.”

Bạch Nhược Minh Lan vội vàng nói.

Giọng nói run rẩy trong đêm đen lại càng mang tới vẻ kỳ quái đáng sợ, giống như tiếng ma đang khóc.

Bà ấy ý thức được giọng bản thân khó nghe, đưa tay che lấy miệng, một tay khác muốn lấy máy biến đổi giọng nói ra nhưng lại đã kìm lại.

Cố Thành Trung lập tức sắp xếp ở một địa điểm khác. Bạch Nhược Minh Lan căng thẳng như vậy, chắc chắn là có lý do của bà ấy.

Cố Thành Trung cho mọi người rút đi, kính cẩn hỏi: “Mẹ vợ, rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng mẹ còn sống, vì sao không nhận mẹ con với Trúc Linh?”

“Tôi là nỗi sỉ nhục của nhà họ Quý.

Một gia đình quan chức chính trị, trung thành với đất nước, nhưng ngoại trừ người phụ nữ phản nghịch là tôi, đã thích một người không nên thích, sa chân vào con đường sai lầm.”

“Khi đó, lúc tôi đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Quý thì tôi coi như đã chết rồi. Tôi và Dạ Lang làm việc dưới tay Phó Minh Nam. Dạ Lang bày mưu tính kế, được gọi là Gia Cát Lượng sống, trong ngoài giới không có ai không thần phục. Cũng chính là một tay ông ta gây dựng nên chợ đen.”

“Thế giới ngâm ngày càng lớn mạnh. Nhưng Phó Minh Nam lại lo sợ Dạ Lang sẽ đe dọa đến địa vị của ông ta, cho nên đã quyết định diệt cỏ tận gốc. Tôi có hai người con gái, cậu biết đấy. Ngày hôm đó, Ngọc Diệp còn đang chơi đùa ở nhà họ Phó, mà Phó Minh Nam lại đưa ngày bao vây lấy cửa nhà tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.