Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1917



Chương 1917

“Cố Thành Trung, anh không thích em phải không?” Cô tức giận nhìn anh: “Anh không thích em sao? Vậy thì, anh đi xem một mình đi.”

“Anh làm sao mà không thích em được cơ chứ. Em thích ăn chay, không thích ăn đồ có quá nhiều dâu mỡ hơn nữa không thể trách em được, ngực và mông có thể phát triển hơn nữa mà. Để không làm phí công sức chăm sóc của anh, em sẽ chăm chỉ và cố gắng hơn nữa nha.”

“Dạ?” Hứa Trúc Linh càng nghe càng cảm thấy không đứng đắn.

“Về sau, sờ sờ đát.”

“Cạch…”

Khi cô nghe thấy những lời nói không biết xấu hổ này, hai má của cô liền đỏ bừng. Cô tức giận liếc mắt nhìn một cái: “Anh đúng là người không biết xấu hổ, miệng lưỡi quả thật lanh lợi.”

“Ngoan, em bước tới đây nào.” Sau khi dứt lời, anh ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi cô một cách mất kiểm soát.

Cố Thành Trung cũng đã nhịn hơn hai tháng nay rồi, anh rất muốn nếm thử vị ngọt trên đôi môi của cô. Nhưng không ngờ khi anh nếm được vị ngọt trên đôi môi của cô, sự tỉnh táo của anh lại lập tức biến mất. Hứa Trúc Linh bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, nhưng cô vần còn chút có chút lý trí, nhận thấy được điều gì đó, cô liền ra sức vùng vẫy. Thế nhưng sức lực của cô quá yếu, không còn nghỉ ngờ gì nữa, cô chỉ giống như một con kiến đang vùng vây. Ngay khi cô nghĩ mình không thể chống cự được nữa rồi, Cố Thành Trung đột nhiên đứng dậy, uống vài nguộm nước rồi đột nhiên thở dốc.

“Anh đã quá kích động rồi.” Giọng của anh khàn khàn, và đó là kết quả của dục vọng mạnh mẽ của anh. Yết hầu của anh chuyển động, anh tuyệt vọng nuốt trọn ngọn lửa dục vọng xuống khoang bụng. Suýt nữa thì anh không kiềm chế được. Trong ba tháng đầu của thai kỳ, việc làm tình là điều kiêng ky nhất, lỡ có chuyện gì xảy ra thì con sẽ | không giữ được. Đứa trẻ không quan trọng, quan trọng nhất là thân thể của cô, anh không thể để cô khóc thêm một lần nào nữa. Hứa Trúc Linh hôn lên miệng hơi sưng đỏ, thở hổn hển rồi đứng dậy chỉnh lại trang phục. Nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, nhất thời cô không kiềm chế được dục vọng của bản thân, nhưng cô nhất định phải kiêm chế lại. Cô lè lưỡi liếm láp, do dự hồi lâu rồi hậm hực nói: “Hay là… em giúp anh.”

“Em nói cái gì á?”

“Em muốn giúp anh sao?”

Cô bắt gặp ánh mắt khao khát của anh, rồi sau đó cô bước đến trước mặt của anh. Cố Thành Trung ngây người tại chỗ, anh không có bất kỳ lý do gì để từ chối. Lúc đầu, dục vọng của anh vừa mới đè nén xuống, nhưng trong nháy mắt như là bị tạt dầu vào, lập tức liền hừng hực khí thế. Anh nhìn ngắm cô bước tới bên mình, và sau đó…Bên trong nCôi nhà, một căn phòng bốc lửa.

Vẫn còn có chút thời gian nữa mới đến bữa tiệc sinh nhật, cho nên Hứa Trúc Linh vẫn có cơ hội chuẩn bị.

Nhật Kinh Lê Sa nhìn thấy thiệp mời, tò mò nói răng: “Tiệc sinh nhật của cậu tôi, ông ấy luôn kiêng ky. Nhưng sinh nhật đã trôi qua nhiều năm như vậy, hẳn là cô ép anh ấy, nếu không anh ấy sẽ không tham dự”

“Chuyện gì đã xảy ra cho đến ngày hôm nay.”

“Thực ra cậu tôi là người đã có vợ con. Khi bà ngoại còn sống, bà luôn ngăn cản mọi người không để họ có thể làm hại cậu. Nhưng khi bà ngoại vừa mất, mọi người trong nhà đều ra tay hãm hại cậu ấy”

“Bọn họ đi tới Đà Nẵng để bắt cậu của tôi rồi muốn ở trước mặt mọi người giết chết cậu ấy, hủy bỏ thanh danh của nhà họ Nhật Kinh. Nhưng thật không nghĩ đến rằng, cậu của tôi là một người có năng lực, trưởng họ nhà Nhật Kinh đã nhìn thấy cậu của tôi hữu ích, vì vậy đã giữ cậu ấy lại.”

“Ba năm nay, cậu của tôi ở nhà họ Nhật Kinh đã giúp trừ khử rất nhiêu mối nguy hiểm tiêm ẩn và làm cho nên tảng gia tộc càng thêm vững chắc hơn. Cuối cùng, cậu của tôi hứa rằng sẽ không bao giờ lấy vợ sinh con trong suốt quấng đời còn lại. Cậu của tôi không muốn sinh ra huyết thống này, sẽ làm vấy bẩn thanh danh của nhà họ Nhật Kinh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.