Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1922



Chương 1922

“Chà, tôi đã nghe thấy hết rồi.” Cô lấy khăn lau tay rồi bình tĩnh trả lời “Cô trở về nhất định nói với chồng của cô, rồi bọn tôi sẽ gặp phiên.phức phải không?”

“Chà, tôi đương nhiên sẽ kể với chồng của tôi rồi.”

PO “Hứa Trúc Linh, cô có biết xấu hổ hay không? Lời như vậy cô có thể nói ra được sao, thật sự cô không biết xấu hổ với chức danh vợ của anh ấy sao?”

Người phụ nữ kia tiếp tục nhẹ nhàng vừa nói vừa chỉ vào Hứa Trúc Linh.

Hứa Trúc Linh vô tội, nhún nhún vai: “Đây không phải là cô nói trước sao? Tại sao lại là tôi không biết xấu hổ cơ chứ?

Cho dù, cô thật sự không muốn nhưng tôi cũng đã tới trước rồi, phải không?”

Ngay khi lời này vừa nói ra, một lúc lâu sau, người phụ nữ kia nghẹn ngào không nói nên lời. Những người khác cũng có chút sợ Cố Thành Trung, vậy nên, bọn họ kéo góc váy của cô để nài nỉ cô quên đi chuyện này. Có thể họ là người của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, sao cô lại có thể quên đi một cách dễ dàng như vậy được.

Cô nghĩ rằng những người này là người mồm điêu lẻo mép không sợ trời không sợ đất, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy cô thì đã không muốn thừa nhận, cô còn có thể làm gì nữa? Chuyện này phải làm lớn.

Cô ta cố tình bước tới và đập đầu vào bệ rửa mặt, rồi ngã xuống đất.

Cô ta ôm đầu, khóc lớn: “Mọi người đến đây đi, đánh người rồi!”

“Gó người cậy thế làm vợ nhà giàu, bất chấp, đánh người rồi!”

Những người khác cũng hiểu chuyện, vài người chặn không cho Hứa Trúc Linh rời đi, vài người chạy đi kêu người tới.

Hứa Trúc Linh không ngờ rằng đối phương sẽ dùng một chiêu này đối phó với mình, ghi âm lúc này không có tác dụng lắm, chuyện này nên dùng camera giấu kín. Cô đang cau mày suy hghĩ nên giải quyết như nào thì người bên ngoài đã hoảng hốt đi vào. Nhật Kinh Xuyên Hi cũng đi tới và nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Sắc mặt của ông ta trở nên nặng nè, thay vì vẻ ngoài hiền lành và tốt bụng thì khuôn mặt anh lại trở nên nghiêm nghị.

Một người đàn ông lao vào, ôm chặt lấy người phụ nữ kia và nói: “Vợ à, em làm sao vậy, sao lại thành ra như này?

Ai đánh em vậy?”

“Chồng à, anh phải đòi lại công bằng cho em?” Người phụ nữ vừa khóc lóc vừa kể lể, ánh mắt tội nghiệp nhìn Hứa Trúc Linh, nói: “Cô Linh, tôi không biết là tôi đã nói điều gì khiến cô ghét tôi. Tôi biết tôi sai rồi nhưng sao cô lại đánh tôi đến mức này?”

“Tôi nói rồi, cô cứ mắng tôi cũng được, tôi cũng là phụ nữ, nếu như phá hỏng khuôn mặt này thì sau này tôi biết sống như thế nào đây? Tại sao cô không giết tôi, đừng cản tôi, cô trực tiếp giết chết tôi đi cũng được.” Người phụ nữ khóc sướt mướt, chồng cô tạ ôm chặt, hai mắt đỏ hoe.

“Ông Nhật Kinh, ông phải cho tôi một lời giải thích. Vợ chồng chúng tôi đến đây để dự bữa tiệc sinh nhật của ông nhưng lại gặp phải chuyện như này.

Ông phải đòi lại công bằng cho chúng tôi: “Ông Trần, Bà Trần.” Ông Nhật Kinh cau mày, ông ta có chút khó xử. Ông ta tin răng Hứa Trúc Linh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nhưng bây giờ bằng chứng rõ ràng, ông ta muốn bênh vực Hứa Trúc Linh cũng không được.

Ông ta liếc nhìn ra phía sau, Cố Thành Trung còn chưa tới, không phải nói răng anh là nổi tiếng cưng chiều vợ của mình sao? Sao đến thời điểm quan trọng như vậy lại không thấy anh đâu cơ chứ?

“Các người đều chứng kiến cảnh này? Nói xem, chuyện này là như thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.