Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1936



Chương 1936

“Yên tâm, anh có ơn rất lớn với tôi, chút chuyện nhỏ ấy tôi không để trong lòng đâu. Cô ấy cũng không làm chuyện gì quá đáng, không ảnh hưởng đến tôi lắm. Thật ra con người của cô ấy cũng giống như tên vậy, như một chú mèo con, cô ấy công khai tuyên bố chủ quyền rằng anh là của cô ấy.”

“Nếu cô ấy nghĩ được vậy là tốt rồi.

Chỉ tiếc là cô ấy cứ luôn không cho tôi đến gần, nếu cô ấy biết tôi đã nhớ lại hết thì nhất định sẽ bỏ rơi tôi.”

“Bé mèo nhỏ này có vẻ có rất nhiều tâm sự, xem ra là có bí mật rồi, mà bí mật của phụ nữ thường không tốt đẹp mấy. Không lẽ là đã từng bị đàn ông tổn thương?”

Phó Thanh Viên nghe nói thế sắc mặt lập tức đen lại.

Cậu ta không có cách nào phủ nhận lời của Nhật Kinh Lê Sa, tuy cậu ta không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc hẳn nguyên nhân là đàn ông.

Cậu ta không quan tâm đến quá khứ của cô ấy, tình nguyện chữa làm vết thương trong lòng cô ấy, chỉ hy vọng cô ấy có thể cho cậu ta một cơ hội mà thôi.

“Anh là người đàn ông tốt, nếu không phải là bởi vì anh đã có người mình yêu rồi thì chưa biết chừng tôi sẽ thích anh thật đó.”

Nhật Kinh Lê Sa nghiêm túc nói: ‘Dù sao thì anh lớn lên cũng khá ổn, dáng người không tệ, lại còn thông minh tài giỏi, chất phác trung thực nữa.”

“Nếu tôi có thể gả cho một người đàn ông như thế thì tôi nghĩ là, thời gian còn lại của tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc.” : “Chỉ tiếc…”

“Cô cũng đâu có thích tôi đâu, sao phải làm thế?”

“Kiểu người giống như tôi ấy, là bị gia tộc lợi dụng quan hệ thông gia, đâu dám mơ ước tới tình yêu xa vời, chỉ cần tìm được một người sống hòa thuận, đối xử tử tế với tôi là cũng đã rất hạnh phúc rồi. Thật ra tôi đã có chồng chưa cưới, là em trai của nhà vua, có danh tiếng lừng lẫy ở Hà Nội.”

“Nhưng anh ta chẳng có tài cán gì cả, còn thích chơi với mấy mô hình nữa, cuộc sống cá nhân rất hôn loạn. Cho dù cưới tôi, sợ đụng chạm đến gia tộc, không dám rêu rao ra bên ngoài, nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy, không tiến bộ bao nhiêu. Hôn nhân như thế rất đáng sợ”

“Phụ nữ Hà Nội tôn trọng bản thân, nhưng tôi thì phải tự chôn mình trong nhà cao cửa rộng. Sao tôi có thể cam tâm được? Cho nên tôi mới học bà ngoại trốn chạy, đi tới thành phố bà từng ở, muốn xem xem kỳ tích có xảy ra không.

“Nhưng bây giờ có lẽ không:có rồi, đàn ông tốt đều đã có chủ, số còn lại dù tốt đến mấy tôi cũng không dám.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi đã thấy bi kịch của chú †ôi. Cho dù đã tìm được người thích hợp, nhưng nếu bị người trong nhà phát hiện ra thì sẽ không có cái kết đẹp, cũng sẽ liên lụy đến anh ấy. Yêu một người không phải là được sự ủng hộ của hai bên sao? Sao lại còn muốn giận hờn nhau nữa? Không có năng lực thì đừng thử đến với nhau, vừa tổn thương bản thân vừa tổn thương người ấy nữa.’ “Trông cô còn khá trẻ mà rành về | tình yêu quá nhỉ.”

“Dù tôi chưa từng yêu đương nhưng khi ở nhà tôi đã chứng kiến rất nhiều cuộc hôn nhân thương mại, không có tình yêu. Đến cả người chị tài năng, được người trong nhà kính trọng cũng không thể làm chủ cuộc hôn nhân của mình, phải có được sự đồng ý của người trong gia tộc mới được.

“Cô sẽ thực hiện được ước mơ của cô, thế giới này có rất nhiều điều kì diệu.

Đừng nản chí, sẽ tìm được thôi.” Phó Thanh Viên an ủi.

Nhật Kinh Lê Sa nghe xong, cô ta lấy lại tinh thần, cười nói: “Ừ, tôi sẽ rất mong chờ cuộc sống sau này.”

Cô ta nhắm mắt lại, nhìn bầu trời cao trên đầu mình, cầu nguyện.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.