Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1940



Chương 1940

Nhưng cuối cùng cô ta cũng bình tính lại, không tức giận nữa và hỏi.

Cô ta nhìn Hứa Trúc Linh một cách lạnh lùng, nghĩ rằng Hứa Trúc Linh không đáng để bản thân động thủ.

Nhưng cô ta cũng nên thể hiện chút gì đó, kẻo người khác không biết trời cao đất dày.

Cố Thành Trung mở miệng, đang định nói giúp Hứa Trúc Linh. Nhưng anh không nghĩ rằng cô lại mau miệng đáp lại một cách bình tĩnh trước.

“Cô Lăng Tử không biết sao? Tôi cũng có cổ phần ở tập đoàn Cố Linh này đấy. Tuy rằng chỗ cổ phần đó là Cố Thành Trung chuyển sang cho tôi.

Nhưng lại được các nhà cổ đông đồng ý. Tôi cũng được xem như một cổ đông, một trụ cột chính của công ty. Cho nên không có cái gọi lại tiết lộ thông tin ở đây. Tôi là người gần gũi nhất với Thành Trung và cũng là người cùng hội, cùng thuyền làm ăn với anh ấy.”

Khi cô ta nghe xong những lời đó, vẻ mặt vốn đang thả lỏng lại một lân nữa trở nên cứng ngắc.

Cô ta nhướng mày, lạnh lùng nói: “Anh Trung có một người cổ đông như vậy, tôi cũng thật lòng lo lắng cho tương lai của quý công ty. Mọi cổ đông đều đóng góp cho tập đoàn. Tôi thực sự không nghĩ ra được, bà chủ Linh đây có thể đóng góp được gì.”

“Giữ gìn hình ảnh xí nghiệp của công ty, giữ gìn hình ảnh của tôi, tránh xa những thứ nguy hiểm bên ngoài, ổn định trật tự trong công ty. Cô ấy có thể kiềm chế tính nóng nảy của tôi, đó chính là phúc, là cái lợi cho tất cả công nhân viên của công ty, từ người chức vụ cao đến người chức vụ thấp. Cô không biết, mỗi lần Trúc Linh đến, mọi người đều tung hô, ủng hộ. Mọi người thích bà chủ này, còn đối xử nhiệt tình hơn so với tôi nữa.”

“Được rồi, anh nói cái đó làm gì. Cô Lăng Tử không cười, em còn cảm thấy xấu hổ nữa!” Hứa Trúc Linh ngượng ngùng nói, hai má ửng hồng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười hạnh phúc và ấm áp: “Được rồi, được rồi. Mong cô Lăng Tử đừng nghe anh ấy nói linh tinh.

Lát nữa chúng tôi phải đi ăn cơm, hay là cô cũng đi cùng chúng tôi nhé. Tôi vẫn muốn mở tiệc chiêu đãi cô Lăng Tử.

Nhưng cô lại là người bận rộn, hôm nay rảnh rồi như thế, hãy đi cùng ăn cùng nhau đi.”

“Không cần đâu. Còn có việc chờ tôi về xử lý.”

Cùng đi ăn với Hứa Trúc Linh, chẳng phải là cô ta muốn tự khiến bản thân tức chết sao.

Cô ta vẫn giữ thái độ ăn trên ngồi trước như thế, có khi nào bị người khác oán giận không?

“Ồ? Tôi không biết đây. Thế cô có cần giúp đỡ không?”

“Chuyện liên quan đến đồ mỹ phẩm.”

“Mọi chuyện vân chưa được giải quyết xong sao? Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi kể từ khi cô Lăng Tử đến Đà Nẵng, một số thương hiệu mỹ phẩm dưới quyền sở hữu của cô đã hoạt động trở lại. Cho dù có việc gì thì cũng không phải chuyện gì quá bận rộn. Không bằng nể mặt vợ chồng chúng tôi một chút, để chúng tôi được có vinh hạnh đi ăn một bữa cơm với cô. Tôi đã đặt nhà hàng rồi.”

“Cô Lăng Tử từ xa đến đây, chúng tôi cũng nên làm hết sức mình với tư cách là một chủ nhà.”

Anh nói với một thái độ chân thành, khiêm tốn và lịch sự để cô ta không thể †ìm thấy, dù chỉ là một chút xíu lý do từ chối.

Nếu cô ta thật sự từ chối, thì lần sau có mời, chắc chắn Cố Thành Trung cũng sẽ khước từ.

Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Cô ta mím môi, âm thần siết chặt bàn tay nhỏ bé.

Rõ ràng cô ta tức giận đến phát điên, nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng cười, nói: “Được rồi. Thật sự phiền hai người rồi. Hy vọng hai người có thể để tôi được thưởng thức những món ngon của Đà Nẵng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.