Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1949



Chương 1949

“Có lẽ trong những ngày lễ tết khi nhận được phong bao lì xì của người lớn sẽ có chút mất mát. Bao năm qua, em chưa bao giờ nhận được phong bao lì xì của bố mẹ. Nếu họ còn sống thì hẳn hàng năm sẽ tặng lì xì mừng tuổi cho em, nếu không đến lúc em lớn rồi thì sẽ không thể nhận nữa.”

“Nhiều lúc, em nghĩ cuộc sống bây giờ của mình rất tốt, nếu họ còn sống thì em nhất định mình sẽ cố gắng làm tròn chữ hiếu. Ba thế hệ sống chung một nhà thực ra cũng vui lắm. Nhưng mà… Đấy chỉ là nghĩ mà thôi, thực tế không thể nào tồn tại được.”

“Anh cũng từng giống như em, tưởng rằng mẹ đã chết, nhưng giây phút biết tin mẹ còn sống, anh gần như…

Phát điên. Anh không thể nào từ bỏ được tình cảm mẹ con, dòng máu huyết thống trong cơ thể. “

“Nhưng anh vẫn còn nhớ được mẹ anh, con em thì không nhớ rõ. Từ lúc em bắt đầu có ý thức, em đã cho rằng mình là người nhà họ Hứa.”

“Vậy thì em có nhớ bọn họ không?

Vậy em có muốn biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, hay vì sao qua đời không?”

Hứa Trúc Linh nghe xong những lời này, cô im lặng một lúc lâu.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nghe xong đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thật ra khi biết rõ thân thế của mình thì cũng là một điều hạnh phúc. May mà bố mẹ đẻ của mình có người khác, em cảm thấy em lớn như vậy rồi, tất cả những tủi thân, niềm uất ức của mình đều không là gì cả. Bởi vì Hứa Đức Thắng không phải người thân của em, ông ấy là người ngoài, mà người ngoài đối xử với em như vậy thì cũng là hợp tình hợp lý.”

“Nhưng anh hỏi em rằng em có muốn không… Em không muốn, em không muốn chút nào. Bởi vì lòng em không thể cứng rắn như đá được. Nếu như bọn họ chết theo cách bình thường thì không sao, em có thể lập giúp họ bia mộ rồi đi cúng lễ hàng năm. Nhưng nếu họ chết oan, em sẽ phải đi tìm hiểu rõ ràng, báo thù giúp họ.”

“Quá mệt mỏi, chuyện của mình em còn xử lý chưa tốt thì chuyện của người đời trước, làm sao em có thể xử lý tốt được.”

“Giống như là, đối với anh Phó Minh Nam là kẻ thù, đối với em cũng vậy.

Nhưng ta không muốn báo thù. Nếu ông không động đến em thì em cũng không muốn động đến ông ta. Ông ta hận bố mẹ em là thật, hại em phải lưu lạc bên ngoài cũng là thật. Nhưng trong họa có phúc, em lại gặp được anh, cái này cũng là thật. Em được trở về nhà họ Quý cũng là thật.”

“Báo thù là một vòng chét tróc luấn quẩn. Em giết Phó Minh Nam, khó có thể đảm bảo chắc rằng Phó Minh Nam không có con cháu, rồi con cháu ông ta sẽ lại báo thù em. Nếu không giết chúng ta không thành, thì còn thế hệ sau này của chúng ta, cái này cứ kéo dài mãi mãi, và chỉ có buông tay, mọi chuyện mới có thể tốt lành hơn.”

“Những gì em nghĩ rất rõ ràng.”

“Không phải em rõ ràng mà.là em lười biếng. Em quá lười tính toán với người khác, quá lười so đo, tính kế, lười làm kẻ thù của người khác.”

“Lười biếng cũng là tính cách chất tốt. Trúc Linh, em nghĩ rằng về sau chúng ta có thể quay lưng trở mặt với nhau không?”

“Làm sao có thể? Chúng ta tình cảm như vậy, làm sao lại trở mặt nhau được?”

“Nhưng anh đã thấy một cặp, hồi đó họ yêu nhau sâu đậm bao nhiêu thì giờ họ lại ghét nhau bấy nhiêu.”

“Yêu và ghét đều khó buông bỏ.

Chắc trong lòng họ cũng có oán hận không thể buông xuống được. Em không quan tâm đến người khác, em chỉ mong chúng ta lúc nào cũng tốt đẹp.

Cố Thành Trung, nếu anh đã đề cập đến vấn đề này vậy thì em sẽ trả lời anh, cho dù sau này có quay lưng trở mặt với nhau, em cũng sẽ không hận anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.