Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1960



Chương 1960

Hai người ở nhà chính của nhà họ Cố nghỉ ngơi một lúc, sau đó chuẩn bị tới nhà họ Châu.

Châu Vũ đã gọi điện thoại trước cho mẹ mình, nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm, khiến cho mẹ cô vui sướng đến phát điên.

Con gái về nhà, bố của Châu Vũ không còn lý do gì để tránh mặt nữa, cũng không thể vì mình không muốn nhìn thấy Phó Thiết Ảnh mà không thèm gặp con gái mình được.

Con bé đi ra ngoài bốn tháng, hai ông bà cũng lo lắng sốt ruột, muốn nhìn xem con gái mình bây giờ đã thế nào rồi.

Buổi tối, Châu Vũ và Phó Thiết Ảnh về nhà họ Châu, Phó Thiết Ảnh xách theo quà cáp vào cửa.

Mẹ Châu Vũ mở cửa cho hai người, nhìn thấy cô bình an vô sự, hốc mắt lập tức đỏ lên, khóc không thành tiếng.

Châu Vũ lao vào trong lòng bà, hai mẹ con đứng đó ôm nhau khóc.

Bố Châu Vũ cũng đứng dậy khỏi ghế salon, muốn tiến tới nhưng lại nhịn được.

Ông lấy kính đeo xuống, dụi mắt một cái.

Đàn ông luôn hàm súc hơn phụ nữ nhiều. ; “Về nhà là tốt rồi, tốt rồi! Mau vào chào bố con đi, bố con cũng nhớ con lắm đấy.

Châu Vũ nhìn về phía bố mình, gọi một tiếng “Bổ”. Nước mắt vừa ngưng lại lại một lần nữa chảy ra.

“Con gái ngoan của bố.”

Bố Châu Vũ xoa xoa đầu cô, tỉ mỉ xem xét, xác nhận cô không hao tổn cái gì rồi mới thở phào một hơi.

“Mẹ con làm đồ ăn con thích rồi đấy, đệm chăn cũng được thay mới rồi, vừa được phơi nắng xong mới mang vào, chắc chắn buổi tối con ngủ sẽ dễ chịu.

Tối nay tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, sáng dậy là thoải mái.”

“Vậy… Vậy còn Phó Thiết Ảnh thì Sao…”

“Thôi, đi ăn cơm.”

Vừa nhắc tới Phó Thiết Ảnh, sắc mặt của bố Châu Vũ đã trở nên khó coi, quay sang giục mọi người đi ăn cơm.

Lần này ông không đuổi thằng nhóc kia ra ngoài, để nó ở lại ăn cơm đã là tốt lắm rồi.

Phó Thiết Ảnh cũng đã được rèn luyện nhiều, tối thiểu cũng sẽ không phát điên ở chỗ này.

Cả nhà ngồi vào bàn cơm, Châu Vũ nháy mắt với Phó Thiết Ảnh, bảo anh nhắc đến chuyện đính hôn.

Thế nhưng Phó Thiết Ảnh vừa mới há miệng ra đã bị bố Châu Vũ cắt ngang: “Nào, ăn gà đi, bổ sung dinh dưỡng.”

CPU “Cục cưng nếm thử món canh này đi, bố con tự mình hầm đấy.”

“Bố… Bố có thể nghe anh ấy nói đã không?”

“Trên bàn cơm không nói chuyện bên ngoài, ăn cơm đi đã.”

“Bố, con muốn đính hôn với anh ấy, hi vọng bố mẹ có thể xuất hiện ở lễ đính hôn của con. Con muốn… Hai người chúc phúc cho con.”

Châu Vũ vừa dứt lời, bầu không khí coi như là khá hài hòa đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.

Gương mặt tươi cười của bố cô trong nháy mắt đã đóng băng, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Trong lúc nhất thời, cả phòng ăn lặng ngắt như tờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.