Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1961



Chương 1961

Mẹ Châu Vũ đẩy ông ấy một cái, nói: “Mấy đứa nó còn ngôi đây, ông như thế là thế nào? Các con muốn đính hôn à?

Đó là chuyện tốt, bố mẹ nhất định sẽ đi.”

“Bà đi tôi cũng không đi. Tôi muốn xem xem cái lễ đính hôn đó không có tôi thì thành cái dạng gì.”

“Bố ơi.” Châu Vũ bất đắc dĩ nói: “Để con thẳng thắn với bố vậy, anh ấy không chơi đùa gì với con cả, là tự con theo đuổi anh ấy. Thật ra con có thể né tránh anh ấy, con biết rõ anh ấy không phải là người tốt, có nhiều tiếng xấu, nhưng con vân chủ động với anh ấy. Con thích anh ấy, không phải vì còn nhỏ chưa biết gì, mà là… Giống như tình cảm giữa bố và mẹ vậy.”

“Con còn nhỏ như thế, đã biết cái gì gọi là yêu chứ! Bố dạy cho con nhiều như thế mà con học được cái gì hả?” Bố của Châu Vũ tức giận, nghĩ cái gì nói cái đó.

“Con biết, con lớn rồi, đã mười chín tuổi rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình rồi. Bố, bố để ý tuổi tác của anh ấy, thân phận trước kia của anh ấy, nhưng sao bố không nhìn anh ấy của bây giờ? Sao không nhìn anh ấy của tương lai? Bố không thấy anh ấy rất yêu thương con sao? Cũng kính trọng cả hai người sao?”

“Con… Con muốn bố tức chết sao?”

“Thôi, mỗi người bớt nói một câu đi, không thể ngồi yên ăn cho xong một bữa cơm sao?” Mẹ Châu Vũ bộc phát, tức giận đến mức cả người run rẩy.

“Rõ ràng là ông cũng mong chờ con gái trở về, nhưng ông không thể quản lý cái miệng của ông, cơm nước xong xuôi rồi hãng mắng sao? Đính hôn thì làm sao? Đã có phải là cưới luôn đâu? Ông để cho chúng nó một năm, để ông nhìn biểu hiện của thằng con rể tương lai này của ông như thế nào không được sao?

Lớn tuổi thì thế nào? Ngành giải trí vơ một cái cũng được cả đống người như thế. Ông đúng là một lão già ngoan cố, lúc nào thì mới có thể nghĩ thoáng ra được một chút hả?”

“Bà… Bà thì biết cái gì chứ!”

“Tôi không biết. Ông ly hôn với tôi đi, sau này tôi với con gái sống cùng nhau, ông mang theo thằng em ông đi đâu thì đi đi!”

“Bà… Tôi nói chuyện của chúng nó, bà làm loạn gì ở đây?” Bố Châu Vũ thở gấp.

“Đi, không ăn nổi nữa!”

Mẹ Châu Vũ quả quyết đứng dậy, kéo Châu Vũ định rời đi.

Đi đến cửa chính, bà còn quay lại xách đồ Phó Thiết Ảnh vừa mang tới: “Đống đồ này cho chó ăn còn hơn, cho cái lão dở hơi này làm gì!”

“Mẹ…” Châu Vũ chưa từng thấy mẹ mình như thế này, lại còn đòi ly hôn bố mình.

Cô định khuyên bảo mẹ, nhưng dường như mẹ cô đã quyết tâm, bắt đầu chuyển đồ vào trong xe.

Đồ mang tới trong bốn tháng này rất nhiều, không thể chuyển hết trong một lần được, phải đi lại mấy lần.

Bố Châu Vũ tới giữ chặt lấy bà: “Chuyện của bọn nhỏ, bà bực tức cái gì?”

“Con là cục thịt rơi xuống từ người tôi, tôi còn chưa nói được câu nào đâu, ông thì sao? Tôi yêu thương nó như thế, ông mắng nó cái gì? Không phải cái thai ông mang nặng đẻ đau, ông không cần phải mổ bụng để sinh nó ra, ông không cần vắt sữa nuôi nó… Đương nhiên là ông sẽ cảm thấy không quan trọng rồi.”

“Ông mắng nó khác nào mắng tôi, tôi không chịu nổi!”

“Tôi không dám! Ăn cơm đi… Chúng †a ăn cơm xong đã được không?”

“Rốt cuộc là tôi không muốn ăn một bữa thật ngon hay là do ông đi kiếm chuyện vậy hả? Đã lâu như vậy rồi ông còn cố chấp vì cái gì? Cho ông một đường lui mà ông còn không biết điều à, cứ nhất định phải khó chịu với người khác sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.