Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1962



Chương 1962

“Thôi thôi, con gái vấn còn đang ở đây, cho tôi chút thể diện đi, còn có… Cả người ngoài nữa!”

Bố Châu Vũ không ngừng nháy mắt ra hiệu, còn có Phó Thiết Ảnh đang ở đây, mẹ Châu Vũ cứ măng ông như thế rất mất mặt!

Đúng lúc này, Châu Vũ cũng đụng đụng tay vào Phó Thiết Ảnh, ra hiệu cho anh.

Phó Thiết Ảnh lập tức hiểu được ý tứ của cô dâu nhà mình, tiến lên trước nói: “Cô ơi, cô đừng xúc động, chú là người tốt như vậy mà, cũng không cố ý đâu. Chúng ta ăn xong bữa cơm này đi ạ, đã muộn như thế này rồi, cô ra ngoài cũng không an toàn.

“Đúng đúng, muộn thế này rồi bà còn định đi đâu nữa.”

“Hừ, tôi đi đâu cần ông quan tâm chắc!”

“Ăn cơm thôi ạ, Châu Vũ, em đỡ mẹ em vào đi.”

Phó Thiết Ảnh đi tới cầm lấy đồ trên †ay mẹ Châu Vũ, lần này anh đứng cùng một chiến tuyến với bố Châu Vũ.

Bố Châu Vũ rất cảm kích nhìn anh, làm gì còn nhớ thái độ mình vừa đối xử với anh là như thế nào, chỉ cảm thấy thằng nhóc này cũng được đấy.

Cả nhà quay lại bàn ăn, đồ ăn cũng đã nguội, Châu Vũ mang đồ đi hâm nóng lại một lần nữa.

“Thiết Ảnh à, cô nhớ cháu còn mang cả một chai rượu vang đến nữa đúng không? Cháu lấy ra đi, chúng ta uống một chút.”

“Bà uống ít thôi đấy.” Bố Châu Vũ vội vàng nói.

“Ông quản lý được tôi à?” Mẹ Châu Vũ trừng mắt nói.

“Cô ơi, uống rượu hại thân, chúng †a mỗi người ăn một ít cơm, rồi uống một chút rượu, ngồi tâm sự với nhau được không ạ?”

“Đúng đúng, đề nghị này của Thiết Ảnh rất tốt. Chúng ta cứ vừa ăn cơm vừa uống đi.”

Bố Châu Vũ không biết từ lúc nào đã nghiêng về phe Phó Thiết Ảnh.

Cả bữa cơm, mẹ Châu Vũ cứ đối đầu với bố cô, lần nào cũng là Phó Thiết Ảnh ra tay can ngăn hai người, lúc đó mới yên tĩnh hơn một chút.

Bố Châu Vũ dần dần không còn chán ghét Phó Thiết Ảnh như trước nữa, ít nhất là hai người cùng có một ý tưởng như nhau.

Nghĩ vậy rồi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cơm nước xong xuôi, bóng đêm cũng dần buông xuống.

Phó Thiết Ảnh không tiện ở lâu, anh chỉ bảo sáng ngày mai sẽ lại tới.

“Hai đứa chuẩn bị đính hôn rồi, ở chung một chỗ thì có làm sao? Cô chú cũng không phải là bố mẹ cổ hủ. Tối nay cháu ở lại đây đi, đêm hôm khuya khoắt lái xe vê cũng không an toàn.”

“Ở lại? Hình như không được ổn cho lắm đâu bà ơi.” Bố Châu Vũ bất mãn nói.

“Vậy thì thôi, hai mẹ con tôi đi theo nó. Không phải cháu nói là đã chuẩn bị phòng tân hôn rồi sao? Tối hôm nay cô qua đó tham quan một chút.” Mẹ Châu Vũ vừa dứt lời đã muốn cất bước rời đi.

Bố Châu Vũ lập tức ngăn lại.

“Không phải tôi chỉ mới nói một câu thôi sao? Bà lại còn chấp nhặt như thế à? Ở lại là được chứ gì. Tôi đi chuẩn bị phòng.”  Lúc này mẹ Châu Vũ mới thỏa hiệp, nhìn bố cô rời đi rồi mới thở dài một hơi.

“Mẹ, mẹ đúng là lợi hại!”

Châu Vũ trợn mắt há hốc mồm. Lần đầu tiên cô thấy bố cô ngoan ngoãn như thế, không dám tức giận một chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.