Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1966



Chương 1966

Gương mặt Phó Thiết Ảnh tối sâm, hận không thể lập tức bước lên cho mỗi người một đấm.

“Nhịn một chút cho gió yên sóng lặng đi.”

“Không, càng nhịn càng tức.” Phó Thiết Ảnh bất mãn nói.

Lúc đầu trong lòng Châu Vũ cũng cảm thấy rất khó chịu, thế nhưïïg khi anh nói như thế, cô vẫn không nhịn được mà bật cười.

Cô cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đúng là càng nhịn thì lại càng giận.

Cô đã lớn đến thế này rồi, làm sao có thể chịu đựng được?

Vả lại, cô làm việc đoan chính ngay thẳng, cũng không có gì sai, tại sao vô duyên vô cớ lại phải chịu sự khó chịu này?

“Đúng, em cũng cảm thấy mình không thể tiếp tục nhu nhược như thế này được nữa, bọn họ sẽ cảm thấy em dễ bắt nạt! Nhưng, nhưng em có thể làm gì được đây? Mồm thì ở trên người bọn họ, em cũng không thể bịt miệng họ được…”

Ý chí vừa mới bốc cháy lên trong nháy mắt đã bị dập tắt.

Cô nhìn Phó Thiết Ảnh đang bày ra dáng vẻ đã tính hết từ trước, lập tức hỏi: “Có phải là anh có biện pháp gì không?”

“Em cầu xin anh đi, anh sẽ nói cho em biết.”

“Hẹp hòi!”

“Vậy em có muốn giải quyết bọn họ không?”

“Có chứ! Thôi được rồi, em cầu xin anh. Anh yêu, có thể nói cho em biết anh có cách giải quyết nào được không? Mau mau giải quyết giúp em đi?

Chồng sắp cưới yêu quý của em ơi, cục cưng đáng yêu của em ơi?”

“Các cậu… Vì sao các cậu lại ở cùng nhau chứ? Châu Vũ, cậu mau nói cho bọn này biết đi, bọn tớ rất tò mò đó.”

Mấy người bình thường có quan hệ không tồi với Châu Vũ đều cất tiếng ôn hòa hỏi.

“Anh ấy theo đuổi tớ đó. Năm trước tớ tới phía bắc, anh ấy cũng đi theo, còn giả vờ là tình cờ gặp được tớ.”

“Hết cách rồi, mình ưu tú quá, đàn ông đều sẽ tự tìm tới cửa.”

Châu Vũ cũng không khách khí, tự mình tán dương bản thân mình.

Cô còn chưa nói xong, cô bạn kia đã cười.

Chỉ một tiếng cười khẽ thôi cũng mang theo ý trào phúng nồng đậm.

“Vậy cậu tư nhà họ Cố có biết trước khi quen anh ấy, cậu đã có Dương Việt rồi không? Cậu sống chết vì cậu ta, người đã chết rồi mà còn muốn giữ linh đường cho cậu ta nữa? Theo tôi thấy, cậu như thế này là kiểu mạng quá cứng, không phải là Dương Việt bị cậu khắc chết đấy chứ? Mới được bao lâu đâu, cậu đã khiến cả nhà người ta chết bất đắc kì tử rồi. Cậu khắc chết nhiều người thật đấy”

“Ồ? Tôi hay khắc chết người sao?

Tại sao tôi chưa khắc chết cậu nhỉ?”

Châu Vũ không hề khách khí nói.

“Cậu… Cậu nói gì vậy?”

“Thế cậu vừa nói linh tinh cái gì vậy hả?”

Mắt thấy không khí trong phòng bắt đầu căng như dây đàn, tràn ngập khói lửa, những bạn học khác mới mau chóng đứng ra hòa giải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.