Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2033



Chương 2033

Vẻ mặt của cô trầm trọng, nói: “Buổi sáng anh đã chơi với tôi rất vui vẻ, tôi đã hứa buổi chiều sẽ đáp ứng nguyện vọng của anh, tôi không thể nói rồi không giữ lời, tôi sẽ ở đây cùng anh!”

“Lê Sa, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên, cô trốn tránh phía sau một người đàn ông là không được. Hoặc là cô có tiền, hoặc là người đàn ông của cô phải có tiền.”

Bạch Minh Châu đuổi đến đây xòe bàn tay nhỏ ra chính là để đòi tiền.

Khuôn mặt của Lê Sa đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhìn Diên.

Nếu không phải vì chơi mạt chược mà thua quá nhiều, Bạch Minh Châu lại không cho thiếu nợ, thì cô sẽ không quay lại đây đâu!

Diên đã đoán được sự việc không đơn giản như vậy, nếu không có việc gì thì một người nóng tính, khó chịu như cô sao có thể trở nên hiền lành như thế.

Cái gì mà một người biết chia sẻ, thông tình đạt lý, tất cả đều là gạt người.

“Cô ấy thua thì tìm cô ấy mà đòi.”

Diên không giúp cô giải quyết hậu họa.

Lê Sa vừa nghe, lập tức khóc sướt mướt nói: “Anh yêu, anh không thể thấy chết mà không cứu. Không phải tối hôm qua đã nói rồi sao? Anh kiếm tiền còn em sẽ giữ tiền, sao bây giờ lại đổi ý?”

“Tôi nói khi nào?”

“Trong phòng em, trên giường em, anh đừng nghĩ có thể quên!”

Sau khi Diên nghe những lời này, anh ta có chút dở khóc dở cười, cô vậy mà học được cách nói dối trắng trợn như thế, hơn nữa còn nói dối không chớp mắt, như thể hai người thật sự có chuyện gì vậy.

“Đêm qua khi anh ôm ấp, hôn hít vào lúc cao trào, anh nói em là trái tim, là lá gan, là bảo bối ngọt ngào của anh.”

“Khoan đã, sao lời thoại này quen thuộc như vậy? Lê Sa, cô đã xem bộ phim tiên kiếm hiệp trong nước sao?”

“Này! Cô đừng quấy rầy tôi, tôi đang giúp cô đòi lại nợ cờ bạc đấy!”

Lê Sa tức giận trừng mắt liếc Bạch Minh Châu một cái, tiếp tục năn nỉ ỉ ôi Diên.

Cuối cùng, Diên thật sự chịu không nổi, giúp cô trả tiền, nói với Bạch Minh Châu: “Về sau đừng tìm con quỷ nghèo kiết sát này đánh bài nữa, cô ấy căn bản trả không nổi tiên thua.”

“Cô ấy không trả nổi, không phải còn có anh sao? Anh chính là trái tim, là lá gan, là bảo bối ngọt ngào của cô ấy!”

Bạch Minh Châu cười ác ý, sau đó xoay người rời đi.

Lê Sa thấy chủ nợ đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô lập tức đóng cửa, nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của Diên thì mỉm cười nịnh nọt.

Cô bỗng nhiên phát hiện, mình phải báo đáp cho thật tốt, cố gắng vuốt lông dê để nịnh nọt, chuyện này có liên quan đến chất lượng cuộc sống sau này của mình.

“Tôi sẽ không đi, sẽ ở đây cùng anh.”

“Tùy cô, nhưng cô không được nói chuyện, nghe thấy giọng nói của cô là khiến tôi cảm thấy đau đầu, khó chịu.”

Lê Sa khoa tay múa chân ra hiệu, tỏ vẻ ok.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.