Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2058



Chương 2058

“Tôi chưa từng có suy nghĩ hèn hạ như vậy. Đi thôi, ra ngoài đi dạo một lát”

Giọng điệu bình tĩnh của anh giống như vị quân vương ở trên cao nói với giọng điệu ra lệnh.

Trong lòng cô ấy thấy tức giận và nhiều hơn nữa chính là tủi thân. Cô ấy rất muốn phản kháng nhưng… ˆ Cô ấy không thể nói ra nên cuối cùng chỉ có thể đuổi theo bước chân của anh trong tuyệt vọng.

Hai người đi một người trước một người sau. Lúc lên xe, cô ấy cố tình ngồi ở phía sau xe cho hả giận.

Cả chặng đường không nói một câu nào, mua đồ xong liền bỏ trong cốp xe.

Lần này, tất cả những gì cô ấy mua đều do Diên giúp cô ấy trả tiền trước, mà không hề nói rằng cô ấy không có khả năng chỉ trả hay gì cả.

Cô ấy mua rất nhiều đồ xa xỉ trong tức giận. anh nhận ra nhưng không vạch trần mà mặc kệ cho cô ấy trút giận bằng cách tiêu xài phung phí.

Thực ra, niềm vui của phụ nữ rất đơn giản. Mặc dù trước đó vẫn còn không vui, nhưng cứ mua rồi lại mua, mua được túi xách quần áo giày dép mà mình thích và ăn đồ hải sản và thịt bò tươi ngon khiến tâm trạng theo đó cũng dần tốt lên.

Vì Diên đã thành thật nhận lỗi nên dù không nói ra nhưng hành động thực tế đã được chứng minh.

Cô ấy tốt bụng rộng lượng nên không so đo với anh ấy nữa.

Anh ấy quan tâm nên mới làm loạn, chất vấn cô ấy cũng là điều đương nhiên.

Nếu như… Nếu như có lần sau, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông này nữa.

Lúc sắp ăn xong, cô ấy lau tay nói: “Được rồi, nể tình hôm nay anh rất hào phóng nên tôi không so đo với anh nữa.

Bữa tối rất ngon, tôi rất thích, cảm ơn anh đã chiêu đãi”

“Cô thích là tốt rồi. Đây là nhà hàng mà Hứa Trúc Linh đặc biệt lựa chọn, đoán rằng cô sẽ thích.”

“Hứa Trúc Linh?”

Cô ấy sững người một lát.

“Ừ, cô ấy tưởng chúng ta cãi nhau nên nói tôi đến tìm cô. Lát nữa sẽ còn dẫn cô đi xem vở nhạc kịch, nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng của Nhật Bản…”

“Vân vân.”

Lê Sa vội vã ngắt lời anh, nói: “Không phải anh tự nguyện đến tìm tôi mà là Hứa Trúc Linh bảo anh đến sao?”

“Rốt cuộc ý tưởng đi dạo phố, ăn uống và đi xem nhạc kịch là ý của anh hay là ý của Hứa Trúc Linh?”

“Cả hai đều có.”

“Cái gì mà cả hai đều có, rốt cuộc là ý của anh ngay từ bắt đầu hay là cô ấy nhắc nhở anh?”

Cô ấy thân thờ nhìn anh, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Cô ấy tự thuyết phục bản thân mình đừng tức giận nữa thì có ích gì? Từng bước mà người đàn ông này làm đều vì một người phụ nữ khác.

Đến cả xin lỗi cũng phải nghe người khác nói.

Nếu là chính anh ấy, thì sao có thể nể mặt mà sang đây?

Rõ ràng cô ấy đã nghĩ đến điều này nhưng cô ấy vẫn thấy mình thật may mắn, cho rằng anh ấy quan tâm cô ấy nên mới tìm cô ấy.

Nhưng kết quả…

Đều do tự mình đa tình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.