Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2073



Chương 2073

“Cô Hứa, tôi có nghe Lê Sa nhắc đến cô, cảm ơn cô đã quan tâm cô ấy trong thời gian qua. Nếu không nhờ nhà họ Cố của cô, Lê Sa lúc mới đến đây nhất định sẽ bị bắt nạt. Ân tình này tôi sẽ ghi nhớ, ngày sau sẽ báo đáp. Diên … hẳn là chủ nhân của Kettering? Nghe danh anh đã lâu. Tôi nghe Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nói rằng anh cũng đến đây, tôi cho rằng chỉ là nói đùa thôi nhưng không ngờ là thật. “

Anh ta chủ động vươn tay ra chào hỏi, Hứa Trúc Linh không thể từ chối, khẽ bắt tay một lát.

Sau đó anh ta lại quay sang Diên, nụ cười treo trên môi Hai người, một người thì cười hết cỡ, người còn lại thì lạnh lùng như băng.

Hứa Trúc Linh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi khói súng, cả hai bọn họ dường như sắp bùng nổ.

Cô không khỏi có chút lo lắng, thực sự lo rằng Diên sẽ trực tiếp đánh Chiêu Nhân thân vương một trận.

Nhưng cuối cùng, anh ta cũng kiêm lại được, bước đến dùng lực siết chặt †ay anh ta.

Hai người đàn ông không dùng lời nói, nhưng dường như cả hai đều hiểu ra cái gì đó…

“Được rồi, đừng cản trở người khác ăn cơm, em muốn ăn tôm chì Alaska, anh gọi món giúp em đi, em đi vệ sinh.”

“Được, vậy anh đợi em.”

Cung Xuyên Minh Âm thả tay ra, ấm áp nhìn sang Lê Sa.

Cô ấy vội vàng né tránh, hoảng loạn xoay người rời đi.

Cô ấy quay đầu nhìn lại, Diên cũng đã đưa Hứa Trúc Linh rời khỏi.

Nhìn thấy bóng lưng anh ta bỏ đi, trong lòng cô ấy chợt thấy vô cùng khó chịu.

Tuy rằng trong lòng không ngừng tự an ủi bản thân, anh ta căn bản không có biện pháp rời đi, những lời này chẳng qua chỉ là vui đùa, nghe một chút thôi.

Nhưng… nhìn anh ta không chút do dự xoay người rời đi, tim cô sao lại đau như vậy?

Anh ta chẳng qua chỉ là một người bạn mà thôi, cũng không phải người quan trọng, vì cái gì… lại khó chịu như vậy?

Cô mơ màng đi vào phòng vệ sinh nữ, nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng Trong mắt vẫn còn đọng lại hơi nước mờ ảo, giống như nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào Cô nhìn bản thân mình chật vật ở †rong gương, cố nén nước mặt lâu như vậy, hiện tại có chút không kiêm chế được Bởi vì vết thương của cô chưa lành, cho nên Cung Xuyên Minh Âm sẽ đến.

Thấy cô ấy thích thành phố này, đã đáp ứng cô ấy ở lại lâu hơn một chút, đợi gần đến ngày cưới rồi yên tâm trở về làm cô dâu.

Cô sở dĩ không muốn quay về, là trong lòng luôn mong mỏi một phép màu Nhưng anh ấy không yêu mình.

Chính mình cũng không yêu anh ấy.

Nói gì đến kỳ tích?

Cô đau khổ cúi đầu, lúc này nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô còn tưởng người khác vào phòng vệ sinh, cũng không để Ý.

Cô tiện tay mở túi xách, muốn trang điểm lại.

Cô sợ rằng Cung Xuyên Minh Âm sẽ không vui khi nhìn cô như thế này.

“Em khóc cái gì?”

Một giọng nam vừa dày vừa nặng vang lên từ phía sau khiến cô hoảng sợ.

Cô vội vàng quay người, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mở to hai mắt nhìn.

“Anh… Anh không phải đã rời đi sao? Làm sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.