Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2100



Chương 2100

Như thể… trong lòng vẫn còn con người khác của mình, đang hò hét giấy dụa nói rằng bây giờ anh sai rồi.

Trên đường rời đi, trở về biệt thự, †âm trạng của anh vẫn không hề thoải mái.

Từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn của biệt thự, anh bước vào thay giày và cởi quần áo, nữ giúp việc ở cửa thấp thỏm giúp anh chuẩn bị thật tốt tất cả mọi thứ.

Anh liếc nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang cúi đầu, sợ hãi không dám nhìn vào anh.

Anh nói: “Tôi là hông thủy mãnh thú sao? Mấy người đều rất sợ tôi à?”

“Không … không có, chỉ là anh không hiền như trước. Hơn nữa…”

Nữ giúp việc không dám nói tiếp.

“Hơn nữa cái gì?”

“Tôi … tôi không dám. Tôi sợ anh chủ sẽ đuổi tôi ra ngoài mất. Tôi cần công việc này.”

Khi Cố Thành Trung nghe những lời đó, anh hiểu ra, trước đó, một số người giúp việc không tuân theo các quy tắc đã nhắc tới Hức Trúc Linh, và anh đã đuổi người đi.

Anh bất lực ôm trán nói: “Nói, không phạt.”

Ba chữ ngắn gọn lộ ra rõ sự sốt ruột.

“Lúc trước, khi cô chủ còn ở đây, đều là cô chủ làm hộ anh. Bây giờ, biệt thự này rất ít người hầu, toàn là anh chủ và cô chủ ở cùng nhau.”

“Trước đây, tôi không đáng sợ sao?”

“Từ khi có cô chủ, tính tình của anh chủ cũng tốt hơn rất nhiều, cũng hay cười và rất hiền lành với chúng tôi”.

Cố Thành Trung muốn cau mày khi nghe điều này, nhưng anh không thể kiểm soát được những biểu cảm trên mặt.

Thật là đau đầu mà, người giúp việc là người giúp việc, anh bỏ tiền ra thuê bọn họ về làm việc, chỉ cần trung thành hầu hạ tốt cho bản thân anh, không cần chung sống hòa bình với bọn họ.

Tại sao phải lãng phí tình cảm và năng lượng cho những người và việc không cần thiết trên đây?

Có thể thấy, Hứa Trúc Linh đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch.

“Sau này, sẽ không có cô chủ nào trong cái nhà này nữa. Mấy người sợ tôi cùng là nên. Người phụ nữ ngu ngốc đó làm gì cũng hồ đồ, không cần nhớ thương, cứ làm tốt trách nhiệm và công việc của riêng mình là được.”

“Vâng ạ… Vâng ạ…”

Các nữ giúp việc sợ hãi đáp lại.

Họ vẫn vô cùng nhớ cô chủ, trước đây, nơi đây từng giống như một mái nhà, những người giúp việc không thể về nhà trong những ngày lễ tết đều quây quần bên nhau vui vẻ và cười nói, nhưng bây giờ ngôi nhà này chỉ còn lại đồ vật lãnh lẽo và ông chủ lạnh lùng.

Trong lòng Cố Thành Trung cáu kỉnh, bực bội, bị một người phụ nữ không nhớ nổi mặt làm cho bực dọc, phiền muộn trong lòng, tính tình nóng nảy.

Anh quay trở lại phòng ngủ, phòng ngủ tối như mực, không bật đèn.

Không biết vì sao, anh có thể đi thẳng tới đầu giường một cách thuần thục, vươn tay sờ sờ, cảm thấy như trên tường có lẽ cần phải có một cái đèn ngủ nhỏ.

Đúng rồi, ngay cả một cái đèn ngủ thì Quý Thiên Kim cũng dọn đi mất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.