Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2146



Chương 2146

Cô gái chớp chớp mắt, nhìn bọn họ một cách kì lạ, hoàn toàn không cảm nhận được luồng sát khí đang tiến dần tới mình ở phía sau lưng.

“Cái đó… À hai chúng tôi còn có việc, đi trước đây, cô… tự tìm người khác giúp mình đi”.

Nói xong hai người bọn họ liền bỏ chạy.

Cô gái không hiểu chuyện gì liền vò đầu bứt tóc.

Đúng là một lũ nhát gan, những lời nói xâu sau lưng Cố Thành Trung cũng mặc kệ.

Chút nữa là vũ hội mặt nạ bắt đầu rồi, mau đeo mặt nạ lên rồi đi thôi.

Cô lấy trong tay ra chiếc mặt nạ hình heo Peppa Pig, rồi xoay người…

Mẹ nó, hình như cô đụng trúng cái thứ kì quái gì đớ?

Cô quay người liền đụng phải một thứ gì như bức tường vậy đó, cứng đờ đờ, còn đụng trúng mũi nên hơi đau.

“Ai đó?”.

Giọng cô có chút bực mình, ngước mắt lên xem để trách móc, ai ngờ cô nhìn thấy…

Trời đất ơi, ngài Cố Thành Trung, đúng là gặp quỷ mài Cô trợn to mắt, đồng tử không ngừng co lại, phản ứng đầu tiên chính là, chạy trước đã.

Nhưng mà Cố Thành Trung đã nắm được áo của cô, giống như con diều hâu bắt một con gà vậy, không cần tốn chút sức lực nào.

Cô trơ mắt nhìn chút hi vọng của mình trong đáy mắt của Cố Thành Trung, cuối cùng một tia hi vọng cũng không còn nữa.

Ánh mắt anh rơi vào trên người cô, nguy hiểm liếc một cái, lạnh lùng nói: “Đúng là to gan, dám gây chuyện ở đây, cô biết tôi là ai không?”.

Anh bước tới với vẻ ngập tràn hi vọng, hi vọng âm hồn của Hức Trúc Linh chưa tan, vấn còn lang thang ở nơi quen thuộc này.

Mặc dù điều đó nghe hơi nực cười, nhưng mà anh vẫn muốn tin.

Nhưng mà nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt này, anh dám khẳng định răng, mình chưa từng gặp qua.

Chỉ là, đôi mắt này đẹp tới mức quá sinh động rồi, cũng có vài phần giống với Hứa Trúc Linh.

Nhưng mà cô ta không phải, hơn hết, còn tung tin bịa đặt, không biết chữ “mất” viết như thế nào sao?

“Tôi… Tôi đương nhiên là biết ngài là ai rồi, ngài là Cố Thành Trung. Vậy… vậy ngài có biết tôi là ai không?”.

Cô đột nhiên dừng lại một chút, giống như phía sau có chỗ dựa, làm ra bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

Cố Thành Trung nghe đến đây có chút hứng thú, hóa ra còn có người không sợ anh.

“Không biết, cô là ở đâu?”.

“Không biết à? Thế thì đúng rồi đó!”.

Cô quay đầu, dùng miệng cắn ngón tay anh đang đè phía sau lưng cô.

Cố Thành Trung bị thương, liền buông tay ra, mà cô cũng lợi dụng cơ hội này chạy thoát.

Cô dùng hết sức bình sinh, liều mạng chạy khỏi chỗ đó.

Đại học Đà Nẵng đối với cô mà nói, rất quen thuộc, rẽ sang bên trái, rồi lại rễ sang bên phải, rất nhanh liền cắt được người phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.