Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2161



Chương 2161

“Vậy thì phải xem anh cho tôi được bao nhiêu, để tôi biết mà nói bấy nhiêu”.

Cô từ dưới đất đứng dậy, cũng không khóc nhè nữa, ngược lại tinh thần còn rất phấn chấn.

Không phải nói Cố Thành Trung rất thông minh sao? Nhưng sao cô lại thấy người này rất ngu ngốc nhỉ, chỗ tiền đúng là này quá dê lừa rồi.

“Lời của cô ấy, vô giá”.

“Vô giá?”.

Hứa Trúc Linh trợn to mắt nhìn, cảm giác bản thân có chút mơ hồ.

Nhà người này này rốt cuộc có bao nhiêu khoáng sản nhỉ, có thể so với Diên không?

Cô nuốt nước bọt xuống: “Anh đang nghiêm túc đó à?”

“Cô muốn bao nhiêu, đều được”.

“Chờ một chút, tôi rót cho anh ly nước nhé, chúng ta ngồi xuống từ từ bàn tiếp”.

Cô rất hứng thú, bản thân cô gả cho anh ta ba năm trước, trước sau có với nhau hai đứa con, không có công lao thì cũng có phiền não.

Huống hồ bản thân cô là muốn có tiền nuôi dưỡng đứa trẻ, còn có phí tổn thất tinh thần, muốn nhiều hay ít đều là đáng mà.

Hơn nữa số tiền mà cô cần, đối với Cố Thành Trung mà nói cũng chỉ là một hạt cát trên sa mạc.

Cô không thể tiêu tiền của Diên được, Diên đã giúp cô rất nhiều, nên tiêu tiền của Cố Thành Trung, anh ta phải chịu trách nhiệm với đứa nhỏ!

Khách sạn này vốn là một khu chung cư, để thuận tiện cho Gordon nghiên cứu món ăn mới.

Nhà bếp với phòng khách cũng cách nhau không xa, cô mau chóng đi rót nước.

Cô nghĩ một chút, liên hỏi: “Cà phê hay là nước ép trái cây? Tôi có thể ép ngay bây giờ.

“Không cần, nước lọc là được rồi, làm ơn nhanh lên”.

Anh bây giờ chán đến mức chẳng muốn hao phí chút sức nào, anh rất nóng lòng muốn biết, cái thời gian lúc mà anh rời đi Hứa Trúc Linh còn ở nhà họ Quý như thế nào, rốt cuộc cô làm sao có thể vượt qua khoảng thời gian đó.

Những lời này của cô ấy không thể nói cho người thân thiết nghe được, cho dù kể cả Chu Đình và Bạch Minh Châu đều ở đó, nhưng cô ấy cũng không dám mở miệng, ngược lại lại đi nói với một người ngoài.

Vậy nhất định có rất nhiều nỗi khổ trong lòng, nên muốn tìm một người tâm sự.

“Đừng có gấp gáp, nói nhiều rồi cũng cần phải uống nước chứ, cả những chuyện này không thể ngày một ngày hai mà nói rõ hết được”.

Cô vì muốn thể hiện thành ý của mình, đặc biệt chạy đi làm một ly hồng trà tích lan.

Mà đúng lúc này, trong phòng khách †ruyên tới một tiếng “phịch”.

Cô lập tức đi xem, phát hiện lúc nấy Cố Thành Trung vẫn đang yên vị trên sô pha, nhưng mà bây giờ lại ngã lăn ra đất, sắc mặt tái mét, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi nhễ nhại.

Một tay anh vịn lấy ghế số pha, tay còn lại kia ôm bụng, trên trán và cổ của anh, gân guốc đều hiện lên rất dữ dội.

“Đây… đây là anh bị làm sao thế?”.

“Bệnh dạ dày, mau đưa tôi tới bệnh TÀ 0) viện”.

Trên mặt anh khó có thể làm ra biểu cảm gì, nhưng cặp mắt anh đỏ rực lên vì đau đớn.

Cô nhìn những cái gân xanh của anh nổi lên, đều có thể hiểu được, anh rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.