Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2169



Chương 2169

“Hả?”

Hứa Trúc Linh sững sỡ, đây…đây là ông trời ném đĩa xuống cho cô sao?

Không phải ba tỷ một năm, mà là ba tỷ một tháng sao?

“Anh…anh đang đùa à?”

“Lẽ nào cô không muốn kiếm tiền sao?”

“Đây…”

Cô rất muốn, rất rất muốn! Dẫu sao thì cô vẫn còn một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn.

Vì không chăm sóc tốt cơ thể của mình khi mang thai, tuy rằng ở cữ cũng hồi phục khá tốt, nhưng vấn không có sữa, đứa bé chỉ đành dựa vào bà thím cho bú.

Hơn nữa cơ thể ốm yếu, sợ là sau này nếu có phải vô viện cũng không ít tiên.

Còn phải lo cho nhu cầu ăn uống của đứa bé sau này, vấn đề giáo dục, rồi lớn lên còn phải tìm bạn gái kết hôn, đều là những khoản tiền rất lớn.

Hơn thế, đứa bé cũng có một phần của Cố Thành Trung, để anh ta chịu một chút tiền nuôi con cũng là chuyện nên làm.

Cô đảo tròn đôi mắt, cái đầu nhỏ đang bàn tính đùng đùng.

Cố Thành Trung đáng ghét, nhưng tiền của anh ta thì không, tờ tiên ông Mao mới đáng yêu làm saol Làm người hà cớ gì phải nghiêm túc như vậy, lại gây khó dễ với đồng tiền?

Hơn nữa, chỉ làm có một tháng, thu nhập ba tỷ, sau này có thể an tâp lo cho đứa bé rồi, cứ làm phiền đến người khác cũng rất áy náy.

Cô nghĩ trước nghĩ sau, đều cảm thấy vụ làm ăn này cô không hề lỗ, hơn nữa cô bây giờ ăn mặc như thế này, Cố Thành Trung không thể nào nhận ra cô.

Cuối cùng…cô đã chịu khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền.

“Được, tôi đồng ý điều kiện của anh, nhưng anh phải đưa hợp đồng cho tôi, tôi muốn giấy trắng mực đen rõ ràng, có hiệu quả pháp lý, lỡ đâu anh là gian thương lừa người thì phải làm sao?”

“Được, có điều ba tháng đầu, nếu cô làm không được ba tháng, tôi có quyền †hu hồi mức lương tôi đưa ra cho cô trước đó, đồng thời khởi kiện cô, bồi thường cho tôi một khoản tiền khổng lồ.”

“Ba tháng?”

Hứa Trúc Linh hung dữ nhớn mày, với cô mà nói ba tháng thật sự rất lâu, dấu sao cô còn phải về nhà với con.

Đứa nhỏ mới lớn, phải xa mẹ không tốt cho nó.

“Sáu tỷ một tháng”

“Đây không phải vấn đề tiền nong.”

“Mười lăm tỷ.”

Cố Thành Trung đưa ra giá trên trời, hoàn toàn dọa cô một trận.

“Tôi nói rồi, không phải vấn đề tiền nong, tôi bây giờ có thể đi làm nhưng môi tháng phải cho tôi nghỉ phép một tuần”

“Bốn ngày.”

“Không được, một tuần, tôi còn phải quay lại Luân Đôn!”

“Ba ngày.”

“Hả? Rốt cuộc anh có đồng ý đàm phán không, sao lại ngày càng ít đi vậy?”

“Hai ngày.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.