Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2178



Chương 2178

Cô ấy ngủ như một đứa trẻ, nghiêng người cuộn tròn lại như một quả bóng, ôm chặt chiếc chăn trong lòng.

Cô ngủ rất ngon, cũng không biết mơ thấy cái gì ngon, miệng đang nhai chóp chép.

Anh ngồi bên cạnh giường, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, anh rất nhanh tìm ra mép mặt nạ da người, nhẹ nhàng tháo nó ra.

Anh đã biết khuôn mặt dưới lớp da, nhưng khoảnh khắc tháo nó xuống vẫn rất lo lắng.

Cái tâm trạng mất đi được hồi phục đó, cứ như nằm mơ vậy.

Anh mấy tháng nay không màng ăn uống, đêm không ngủ được, trằn trọc nhớ cô.

ml dương tách biệt, chuyện này mới đau lòng làm sao.

Nhưng mà bây giờ, cô thật sự đang suất hiện trước mắt mình, vui vẻ, cái miệng nhỏ nói không ngừng nghỉ, cơ thể ấm áp.

Tháo mặt nạ xuống, chính là gương mặt vốn dĩ của cô.

Ngón tay anh run rẩy, đột ngột gục đầu xuống, nước mắt âm thầm rơi xuống.

Anh khóc vì vui sướng.

Mãi anh mới có thể trở lại bình thường, nhìn lên trần nhà, tâm tình không thay đổi gì hơn.

Anh đoán không sai,thật sự là côi Anh ngắm nhìn gương mặt nhỏ rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà ôm chặt cô trong lòng, hai má áp vào gương mặt cô.

Cô ấy có thói quen như một con mèo nhỏ, cọ cọ vào mặt anh, và nói thì thâm trong mơ.

“Anh cuối cùng cũng tìm được em rồi, anh cũng đã hiểu tại sao Qúy Du Nhiên không cho anh thờ cúng em, chắc chắn bà ta biết em còn sống, cái mặt nạ này có lẽ là do chính tay Tần Việt làm.”

“Trúc Linh, em giấu anh chắc cực khổ lắm, em có biết mấy tháng qua anh sống không bằng chết, bao nhiêu đêm không kìm được mà muốn đi theo em.

Có điều… bây giờ mọi thứ đều tốt rồi, em vấn sẽ quay lại bên anh. Không sao, em không sao là tốt rồi, vợ chồng chúng †a lại đoàn tụ.”

Cố Thành Trung chỉ biết vợ chồng đoàn tụ, quên luôn cả khi Trúc Linh mất tích đã mang thai.

Trong mắt anh chỉ có vợ mình, con cái vốn dĩ chỉ là phụ thôi, chỉ cần Trúc Linh không sao là được, còn lại đều không vấn đề.

Có thể, đều không phải vấn đề anh quan tâm.

Anh cởi áo khoác ngoài, trực tiếp trèo lên giường cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cô uống thuốc ngủ nên dù bên ngoài có đánh bom cô cũng không tỉnh, hiệu quả của thuốc này ít cũng khiến cô ngủ một đêm đến chín giờ hôm sau.

Lại lần nữa có cảm giác như đang ôm viên ngọc mềm trong lòng, Cố Thành Trung cảm thấy tim mình như dần ấm trở lại.

Cả người cứ như từ mùa đông giá rét trong chốc lát quay về ngày xuân ấm áp.

Toàn bộ trái tim là cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Bàn tay lớn của anh nhẹ vuốt tóc cô, vân là hơi thở quen thuộc ấy, thấm vào trong lòng anh.

“Trúc Linh, anh yêu em, bất kể em có hiểu lầm anh chuyện gì, anh đều sẽ nghĩ cách giải thích tất cả, chỉ cần em đừng rời xa anh là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.